ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 120

Nguyễn Hoàn thật biết nịnh, tôi liếc anh ta, tiếp tục trêu chọc:

- Vậy thì sao? Công tử không có việc gì ở đây, không phải nên về nhà à?

- Ấy, tôi ở nhà buồn lắm. Tiểu thư Đinh Thanh mở lòng từ bi, cho tôi ở

đây, tôi sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ tiểu thư học hành.

Tôi trừng mắt với anh ta. Nguyễn Hoàn vội sửa lời:

- À, tôi nào dám dạy chữ tiểu thư, là lúc tiểu thư học mệt mỏi, tôi sẽ

giúp nàng bớt căng thẳng.

Tôi bật cười, quay người đi vào gian phòng học, Nguyễn Hoàn chạy ríu

rít theo. Nguyễn Cảnh và Đinh Ngọc che miệng cười, đi theo sau.

Đến lúc học chữ tôi mới nhận ra trình độ chữ Nôm của Nguyễn Hoàn

cũng không hơn tôi là bao. Nhiều chữ anh ta còn lẫn lộn khiến chúng tôi
cười lăn cười bò. Đinh Ngọc nhẫn nại ngồi một bên xem tôi học hành, thỉnh
thoảng chị sẽ đến cùng thảo luận chữ với Nguyễn Cảnh.

Buổi trưa, mẹ cả mời cả hai ở lại ăn cơm. Nguyễn Cảnh và Nguyễn

Hoàn sau bữa cơm trưa thì nằm nghỉ tại một phòng khác ở gian nhà giữa,
sát ngay phòng chúng tôi học.

***

Đến chiều, khi mọi người đã ra gian phòng học nhưng tôi vẫn không

thấy Nguyễn Hoàn đâu. Nguyễn Cảnh nói Hoàn đang ngủ chiều, vẫn chưa
chịu dậy. Tôi cười thầm, quả nhiên công tử này không chỉ thích ra vẻ, thích
trêu đùa người khác mà còn lười biếng nữa.

Tôi cầm cây bút lông đi qua phòng nghỉ bên cạnh phòng học thấy

Nguyễn Hoàn đang ngủ trên chiếc ghế nằm. Tôi rón rén tiến đến, cầm bút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.