ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 150

Đinh Ngọc ngủ, tôi sẽ về phòng nằm cuộn chăn lại, vuốt chữ “Khải” được
thêu trên chiếc khăn tay, ngọt ngào hồi tưởng những khoảnh khắc gặp anh.

Tôi vốn chịu lạnh kém, vì vậy nguyên một mùa đông, tôi không bước

chân ra khỏi phủ. Hầu hết thời gian của tôi là ngồi bên chậu than trong
phòng Đinh Ngọc, hoặc là nằm trên giường, trùm kín chăn, nghe gió thổi
xào xạc qua cành cây ngoài sân.

Đến khi Đinh Ngọc hoàn toàn khỏi bệnh thì cũng đã sắp đến năm mới.

Đây là cái Tết đầu tiên của tôi ở thời đại này. Trong phủ người hầu đã quét
tước, cắt giấy, dán hoa lên tường. Bánh chưng, bánh giầy, bánh mứt đủ các
loại đã được làm xong đâu vào đó.

Ngày hai mươi ba tháng Chạp Âm lịch, ở sân trước gian phòng khách

được dựng lên một cây nêu rất cao. Cây nêu là cây tre được vót sạch cành,
chỉ chừa ít lá trên đỉnh. Trên đỉnh cây nêu có treo một cái chuông nhỏ và
một dải vải nhỏ dài màu đỏ. Chuông làm bằng đất nung, trong chuông có
treo mấy xu tiền, khi gió thổi làm cây nêu đung đưa sẽ phát ra âm thanh vui
tai.

Tôi và Đinh Ngọc mặc áo bông dày cộm, vui vẻ đứng ở sân nhìn người

hầu dựng nêu, chôn cây tre xuống đất rất cẩn thận. Tôi hỏi:

- Dựng nêu để trừ ma quỷ hả chị?

- Ừ, hôm nay ông Táo về trời, phải dựng nêu để quỷ không vào nhà

được. Đến mùng bảy Tết sẽ hạ nêu. – Đinh Ngọc trả lời.

Hôm đó mẹ cả sai người mang cá chép đi thả. Trong nhà ngoài sân lại

được quét tước thêm một lần, câu đối cũng được dán lên ở khắp các cánh
cửa trong nhà. Tôi thấy đây là thời điểm để chữ nghĩa học được đem ra áp
dụng, vì vậy tôi đến đọc hai câu đối dán ở phòng khách:

“Thiên tăng tuế nguyệt, niên tăng thọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.