ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 157

- Chúa thượng đang trao thưởng cho đội chiến thắng. Chúng ta không

cần ở lại xem, nên đưa Đinh Thanh về.

Anh ta nói rồi sai người đậu thuyền vào bến, Gạo đỡ lấy một cánh tay

của tôi, đưa lên bờ. Tôi chỉ kịp quay người nhìn lại chiếc thuyền xa hoa kia
nhưng bóng người đó đã không thấy đâu.

Chúng tôi đứng đợi một lát, rất nhanh đã có xe ngựa đến, tôi và Đinh

Ngọc vào bên trong ngồi. Tôi tựa vào thành xe, nhìn khung cảnh mơ hồ bên
ngoài cửa sổ. Về đến phủ, Gạo mang một chén nước gừng mật ong cho tôi
uống, sau đó tôi nói muốn nằm nghỉ. Đinh Ngọc cũng không nói gì, Gạo
đành ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tôi nằm trên giường, cuộn chặt chăn quanh người vẫn không có cảm

giác ấm áp. Trong đầu tôi lúc này chỉ có hình bóng một người mặc áo bào
đỏ, cao quý ngồi trên ghế, lạnh lùng mặc kệ những vị quan lại đứng xung
quanh. Người đó là người mà tôi vẫn luôn nhớ nhung sao?

Không phải, người mà tôi nhớ nhung là một người khác. Người tôi hứa

đợi chờ tuy lạnh nhạt nhưng rất biết cách quan tâm. Anh cười vui vẻ khi
trêu chọc tôi. Anh cầm chặt tay tôi, phải nghe tôi nói ra lời hứa hẹn mới an
tâm. Anh sao có thể lại là người cao cao tại thượng kia, sao lại là người
trong tương lai trở thành chúa thượng được?

Từ lúc chấp nhận mình sẽ sống ở thời đại này, tôi chỉ muốn sau này sống

một cuộc sống bình thường, đứng ở ngoài chứng kiến lịch sử sắp diễn ra.
Vậy mà số phận lại đẩy đưa cho tôi gặp Trịnh Khải.

Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Nhà Trịnh sẽ sụp đổ, chỉ là tôi

không thể biết được chính xác thời gian còn lại. Trịnh Khải rồi sẽ thế nào?
Tôi rồi sẽ thế nào? Tôi miên man suy nghĩ cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ về Trịnh Khải. Tôi lục nát đầu

óc của mình, bắt mình phải nhớ ra được một sự kiện nào đó về chúa Trịnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.