ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 160

ném ra xa, tạo nên những mặt tròn đồng tâm trên mặt nước. Đinh Ngọc
quay qua hỏi tôi làm gì vậy.

- Em ném hết những nỗi buồn đi. Ngày mai chúng ta sẽ vui vẻ sống. –

Tôi vừa cười vừa trả lời.

Đinh Ngọc nghe xong cũng bật cười, chị nói cũng muốn ném. Tôi đưa

hòn đá còn lại trong tay cho chị. Đinh Ngọc ném ra xa, hòn đá hạ cánh
xuống nước, những vòng tròn đồng tâm lại hiện lên trên mặt hồ, chúng tôi
quay qua cười với nhau. Tôi lại cúi người lượm thêm đá. Khi đang nhặt hòn
đá thứ hai thì một bàn chân hiện ra trong tầm mắt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn
lên, là một người thanh niên. Tôi đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào mặt
người kia. Hắn ta khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt to, mày rậm, mặt đỏ
phừng. Hắn ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc và tôi, rồi bật cười
lớn:

- Đúng là Thăng Long, ở đâu cũng thấy mỹ nhân.

Đám thuộc hạ của hắn cũng cười lớn, hùa theo:

- Đúng là mỹ nhân thưa cậu.

Tôi nghe tiếng cười đã thấy sởn cả da gà, không tự chủ mà bước lui,

đứng bên cạnh Đinh Ngọc. Gạo đứng ngay cạnh tôi, tay run run. Hắn ta
thấy thế thì bước tới gần, đưa bàn tay to ra chạm vào mặt tôi, hơi thở mang
mùi rượu phả ra:

- Đừng sợ, về nhà với cậu, cậu cho tiền vàng.

Tôi hất tay hắn ra, chùi chùi vào chỗ hắn vừa chạm vào. Đây là lần đầu

tiên tôi bị sỉ nhục như vậy. Tôi trừng mắt:

- Đồ điên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.