ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 171

- Huy quận công và quận chúa tuy có phần thân thiết với mẹ tôi nhưng

họ biết tôi ở đây cũng sẽ không đến thăm tôi.

Tôi nghe Tố Như nói lại càng cúi mặt thấp xuống, nhìn đôi giày thêu

dưới chân. Cậu ta nói đúng, quận công và mẹ cả biết Tố Như sống với anh
trai thì không bận tâm đến nữa. Tố Như nói tiếp:

- Chị nên về đi.

Tôi nghẹn họng nãy giờ, từ xa đến thăm mới nói được vài câu, cậu ta đã

muốn đuổi tôi đi. Tôi đứng dậy, không cầm được nước mắt, từng giọt lăn ra
không ngừng, chảy dài xuống hai bên má. Tôi vừa đưa tay lau nước mắt,
vừa nói:

- Tố Như, cậu phải sống vui vẻ. Từ nay tôi sẽ không đến gặp cậu nữa.

Tố Như sững người, ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mặc kệ cậu ta ngồi đó, đi

nhanh ra cổng. Vừa leo lên xe ngựa thì đã thấy Tố Như ra đến cổng. Tôi
nhìn cậu ta đứng đó, bộ đồ màu trắng càng khiến cậu trông gầy và xanh xao
hơn, lại thêm phần cô đơn, trong lòng tôi xon xót. Tố Như đi đến gần cửa
xe, cậu nhìn tôi, nói chầm chậm:

- Chị về cẩn thận.

Tôi gật đầu, cố gắng mỉm cười với cậu ấy nhưng hễ nghĩ đến cuộc đời

của Tố Như từ nay sẽ long đong vất vả, nước mắt lại không ngừng rơi.

Tuy hôm nay hành động đường đột nhưng tôi biết mình sẽ không hối

tiếc. Tôi chỉ muốn cho Tố Như biết, có người cũng sẽ khóc cho nỗi đau của
cậu. Tố Như, gặp cậu là vinh hạnh lớn nhất của tôi, từ nay, tôi sẽ không đến
tìm cậu nữa, sẽ không quấy rối cuộc sống của cậu.

Tôi ngồi xe ngựa, nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Xe ngựa

đang rung lắc trên đường thì dừng lại. Một gã hầu lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.