ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 178

Trời bỗng đổ cơn mưa phùn, rất mỏng, như những sợi chỉ trắng nhẹ

nhàng đáp lên tóc anh, vai anh, tóc tôi, áo tôi và cả những cảnh vật xung
quanh. Trịnh Khải kéo tôi đến gần anh, đưa tay áo của anh che trên đỉnh
đầu tôi. Anh nói rất khẽ:

- Ta chỉ cần chân tình của nàng là đủ.

Bỗng có màng sương dâng lên phủ hai mắt, trong lòng tôi như bị dao

cứa qua, nghe đau đớn và chua xót. Tôi phải làm sao để anh tránh được tai
ương trước mắt đây?

Tôi vòng tay ôm lấy người anh, nghe hương hoa nhài từ áo anh nhè nhẹ.

Trịnh Khải ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó anh khẽ đưa một tay đỡ lấy eo tôi,
một tay vẫn dang ra che mưa trên đầu tôi.

- Chàng có thể đừng làm thế tử được không?

Trịnh Khải cứng người, anh đẩy tôi ra, gương mặt sửng sốt như không

thể tin được, anh hỏi:

- Nàng vừa nói gì?

- Thiếp nói, chàng có thể từ bỏ ngôi vị thế tử kia được không? – Tôi lặp

lại câu nói trước của mình.

Trịnh Khải buông tay đang ôm tôi, bàn tay che mưa cho tôi cũng hạ

xuống. Mặt anh cứng lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thoáng thấy nét bi
thương dâng lên trong mắt anh nhưng ngay lập tức được thay bằng ánh mắt
giận dữ, anh nói:

- Ta đã không để ý việc nàng là Đinh Thanh hay Hoài An, ta cũng không

quan tâm nàng có phải là con gái Hoàng Đình Bảo hay không. Nhưng thật
không ngờ, nàng không khác gì cha nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.