ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 180

Gạo ngồi sụp xuống, vẫn kiên quyết che ô cho tôi, cô bé vừa khóc vừa

đỡ tôi:

- Tiểu thư, người đừng quá đau lòng như vậy.

Được một lúc, tôi cũng gắng gượng đứng dậy, được Gạo đỡ một bên đi

chầm chậm ra ngoài. Ngoài cổng đền, chiếc xe ngựa ban nãy chở tôi đến
vẫn còn ở đó nhưng chỉ có người đánh ngựa. Trịnh Khải và Dự Vũ đã
không còn thấy hình bóng. Tôi cười bản thân mình, anh để lại xe cho tôi đã
là quá tốt rồi, không lẽ còn đòi hỏi anh đứng đợi ở đây hay sao?

Gạo đỡ tôi lên xe ngựa, người tôi ướt nhẹp, lạnh run, tôi tựa hoàn toàn

cơ thể vào thành xe như một chiếc giẻ rách. Ngoài trời mưa càng ngày càng
nặng hạt.

Kết thúc rồi, đoạn tình cảm này tôi không cần phải rối rắm suy nghĩ nữa,

Trịnh Khải đã cắt đứt nó rồi. Từ nay tôi không cần phải lo lắng, không cần
phải sợ hãi tương lai sẽ như thế nào. Tôi chỉ cần đứng ở ngoài mọi chuyện,
cứ để lịch sử diễn ra như nó sẽ diễn ra.

Thế nhưng sao tim tôi lại nhói đau như vậy?

Hôm đó tôi trở về, cả người ướt sũng, Đinh Ngọc nhìn thấy thì lo lắng

hốt hoảng. Sau khi thay đồ, uống nước gừng, tôi lên giường nằm, đến tối thì
lên cơn sốt. Trong mơ tôi thấy mình vẫn ở hiện đại. Tôi thấy mình đi học, đi
chơi với bạn bè. Tôi thấy ba mẹ ngày chúc mừng tôi tốt nghiệp. Rồi dòng
nước xoáy cuốn tôi xuống đáy sông. Tối tăm. Tôi thấy nụ cười của Trịnh
Khải, ánh mắt dịu dàng của anh bỗng nhiên đổi sang tức giận. Anh biến
mất. Lại tối tăm.

Đầu đau nhức như búa bổ, tôi nhớ lại một lần năm cấp ba bị sốt cao, mẹ

đã phải gọi xe đưa tôi đi bệnh viện. Tôi gọi trong thổn thức: “Mẹ ơi, đưa
con đi bệnh viện. Đau quá. Đầu con đau. Tim con cũng đau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.