ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 215

bong tróc ra là lại thấy rợn người. Nhưng sự tự do của tôi đã chấm hết. Tôi
chính thức bị cấm túc trong phủ.

***

Vì bị cấm túc, tôi chỉ có thể loanh quanh trong phủ. Ban ngày ngoài ngồi

hóng chuyện với người làm bếp thì tôi bắt đầu tập may vá mấy thứ nhỏ nhỏ
như túi đựng tiền, buổi tối có thể sẽ ngồi nói chuyện với Đình Duệ.

Khi trời vừa chớm thu, tôi nghĩ đến việc may khăn choàng cổ, trong lúc

tôi lục tung kho chứa hàng trong phủ lên để kiếm vật liệu thì phát hiện có
một hộp gỗ, bên trong chứa hai cuộn len rất lớn. Len được làm từ lông cừu
nên chắc chắn đây là hàng của người nước ngoài. Tôi vui mừng ôm hộp gỗ
đi hỏi mẹ cả thì được biết đây là món quà của một thương buôn người Pháp
tặng, vì không biết sợi vải đó để làm gì nên cất tạm trong kho.

Sau khi xin phép mẹ cả cho tôi hai cuộn len, tôi bắt đầu sai người chuốt

hai cây kim lớn bằng gỗ. Nhớ lại lúc ở hiện đại, tôi từng ngồi hàng giờ nhìn
mẹ đan áo, đan khăn, tôi sắp xếp lại hình ảnh trong trí nhớ, bắt đầu tập đan
len. Đình Duệ một hôm về giữa trưa nhìn thấy tôi đang ngồi đan khăn thì
cười:

- Đinh Thanh, ra em cũng có tài lẻ.

Tôi bĩu môi nói với anh, đợi tôi đan xong chiếc này, sẽ đan tặng anh một

chiếc khăn. Đình Duệ cười rất vui vẻ, còn nói sẽ kiếm thêm sợi len về cho
tôi.

***

Một ngày cuối thu, mẹ cả gọi tôi ra gian nhà giữa thông báo việc sáng

nay đã có bà mối qua ngỏ ý cưới tôi cho công tử Quý Kiệt của nhà Nghĩa
Phái hầu*. Ngày mai sẽ làm lễ nạp thái, hai nhà gặp mặt bàn chuyện cưới
hỏi. Tôi nghe mà rụng rời tay chân, mẹ cả nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.