ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 233

Anh bị tôi hét thì ngưng cười, hắng giọng:

- Đinh Thanh, em lại làm thơ sao?

Tôi tức giận, rõ ràng Đình Duệ đọc xong rồi mà còn vờ hỏi. Những ngày

trước tôi cũng làm thơ nhưng không cho anh đọc.

- Anh cứ nghĩ mấy ngày trước làm sao em viết thơ đều phải giấu giấu

giếm giếm, còn tưởng em muốn che giấu tài năng thi phú, hóa ra không
phải. – Đình Duệ nói xong lại cười lớn.

Tôi trừng mắt, đưa tay véo mạnh vào tay anh, Đình Duệ lúc này mới nín

cười. Tôi nghiêm mặt nói:

- Anh không nhìn thấy điểm đặc biệt trong bài thơ này sao?

Đình Duệ gật đầu, trả lời:

- Bài thơ cây lựu của em rất đặc biệt, đọc xong có thể biết được mùa nào

trong năm thì có lựu ăn.

Tôi liếc anh một cái thật dài, gom hết giấy bút vào trong phòng bỏ lại

Đình Duệ đang cười ngất ngưởng ngoài sân. Tôi không biết làm thơ nhưng
hôm nay tâm trạng tốt, viết được bài thơ đọc lên nghe xuôi tai như vậy mà
Đình Duệ còn chê cười. Cũng may tôi không có mơ ước trở thành nhà thơ,
nếu không bây giờ chắc đang ôm cột khóc.

***

Một ngày đầu tháng bảy, trời không mưa, tôi vui vẻ ra phố tìm mua sợi

len về đan khăn ùa đông năm nay. Tất nhiên đích đến của tôi là các cửa
hàng thường xuyên giao thương với người nước ngoài. Tuy nhiên không có
quán nào biết sợi len là thế nào, tôi đành quay về trong thất vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.