ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 250

Nguyễn Cảnh đến ngồi ở bộ bàn đá được kê dưới gốc cây đào, tôi cũng

đến ngồi ở ghế đối diện. Anh ta im lặng, tôi cũng im lặng, nhìn xung quanh,
phòng ngủ đóng kín cửa nhưng có lẽ khá rộng, sân vườn nhỏ được lát đá
sạch sẽ. Nguyễn Cảnh bỗng nhiên lên tiếng:

- Đây là lần thứ ba tôi được bước chân vào đây.

Tôi ngạc nhiên, dù sao cũng là trong phủ của anh ta mà anh ta lại nói chỉ

được bước chân vào đây ba lần. Vậy thì nơi này là của ai? Trong đầu tôi
hiện lên hình ảnh của Trịnh Khải, có lẽ nào? Nguyễn Cảnh nhìn biểu cảm
trên mặt tôi thì nói tiếp:

- Đúng vậy, nơi đây là phòng riêng trước đây của thế tử.

Tôi hít vào một ngụm khí, đúng là nơi ở của anh rồi. Tôi biết anh từng ở

nhà Hân quận công nhưng tôi không ngờ đến nơi ở của một thế tử lại đơn
sơ như vậy. Nguyễn Cảnh nhìn ra phía sân, giọng đều đều, từng câu từng
chữ chậm rãi mà đau đớn và chua xót.

Huyên phi vốn không được chúa thượng yêu thương, cho nên thế tử từ

khi được sinh ra đã bị chúa thượng lạnh nhạt. Thế tử năm mười hai tuổi
đáng lẽ được vào ở Đông cung nhưng chúa thượng cứ chần chừ, sau viện cớ
thế tử cần được dạy dỗ cẩn thận mà cho đến ở phủ riêng của Hân quận
công. Vì thế Hân quận công đã cho người làm phòng riêng cho thế tử, lại có
cổng nhỏ để tăng thêm sự riêng tư. Hân quận công chịu trách nhiệm quản
thế tử, cứ năm ba ngày Nguyễn Khản sẽ đến dạy học cho thế tử.

Thế tử ở nơi đây, mọi sinh hoạt ăn uống đều được Hân quận công chăm

lo tốt nhất, nhưng so với trong vương phủ thì vẫn còn kém xa. Vậy mà thế
tử chưa từng than trách, cũng không đòi hỏi điều gì. Ngày ngày thế tử luyện
võ, tối đến sẽ đốt đèn đọc sách, không một ngày nghỉ ngơi. Chúa thượng
tuy biết thế tử thông minh, văn võ song toàn nhưng vẫn tỏ thái độ thờ ơ, các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.