ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 28

- Tôi không phải người ở đây. Người hầu của tôi đang bận.

Tôi trả lời xong lại thấy mình thật thông minh. Cả nhà quận công không

phải người trấn Nghệ An, vì vậy Đinh Thanh tất nhiên không phải người ở
đây rồi. Tôi lại càng không phải người ở đây. Nghĩ kiểu gì cũng thấy hợp lý.

Anh ta nghe xong câu trả lời mập mờ của tôi cũng không hỏi thêm gì

nữa. Sau đó tôi và anh ta im lặng đi bộ ra đường lớn. Đến một quán nhỏ,
trên treo một tấm bảng viết chữ Hán. Tôi là người hiện đại, không biết chữ
Hán cũng đương nhiên, do đó quay qua hỏi anh ta:

- Trên đó viết gì vậy?

Anh ta nhìn tôi một cái rồi đi vào, quán lúc này chưa có khách. Trịnh

Khải chọn ngồi một bàn gần cửa sổ, tôi lại ngồi đối diện. Anh ta lại nhìn
tôi:

- Tiểu thư không biết chữ?

Tôi lấp liếm:

- Không phải chỉ có mấy chữ ngoằn ngoèo thôi sao. Tôi không học thì

tất nhiên không biết rồi. Rốt cuộc công tử cũng không biết chữ sao? Nếu
biết thì trả lời là được rồi.

Anh ta cười nhạt:

- Tiểu thư nàng nói nhiều thật. Tấm bảng kia viết “Thanh Phong Quán”.

Tôi gật gù:

- Không ngờ thời này đã có người biết xây dựng thương hiệu rồi. Quán

ăn nhỏ mà đặt tên hay như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.