ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 299

- Thưa ngài, tôi xin phép được trở về.

Nói xong tôi cúi đầu chào rồi nhắm hướng xe ngựa của mình mà bước

đến. Tôi sợ mình sẽ khó xử khi gặp phu nhân nhà Lê Quý Đôn, bà chắc hẳn
vẫn còn ghét tôi vì chuyện hôn ước bất thành. Về chuyện đứa bé, đã có thầy
thuốc lo, tôi có vào cũng không giúp được gì.

Lên xe ngựa tôi mới nhớ đến giỏ cơm và thẻ bài, bèn nói Hải mang đi

trả cho người bên phủ Lê Quý Đôn.

(Tiền Cảnh Hưng Trọng Bửu)

***

Từ ngày gặp lại Trịnh Khải cho đến hôm nay đã năm ngày trôi qua, còn

nhớ trưa hôm đó trở về, những người hầu trong phủ nhìn thấy tôi chỉ mặc
một áo bông cũ thì há hốc mồm miệng, nhưng giống như lần trước, họ
không nói một tiếng nào với mẹ cả. Về phần mẹ cả, dạo gần đây bà rất
thường đi chùa, có khi đi từ sáng đến tối mới về, vì vậy tôi đi ra ngoài về trễ
giờ cơm trưa bà cũng không biết được.

Tuy chỉ mới chớm đông nhưng trời đã rất lạnh, trong phòng tôi thường

phải có một bếp than sưởi ấm. Hôm đó, tôi đang ngồi trên ghế chỉnh sửa
những mũi cuối cùng của chiếc khăn quàng cổ bằng len thì Đình Duệ bất
ngờ trở về phủ. Một người hầu chạy vào báo cho tôi biết Đình Duệ đang
tìm tôi, vừa nói xong đã nghe tiếng bước chân đến gần. Đình Duệ vừa vào
cửa phòng đã lên tiếng:

- Đinh Thanh, em càng ngày càng lười biếng phải không?

Nghe giọng châm chọc của Đình Duệ là biết ngay không có việc gì nguy

cấp cho nên tôi chỉ bĩu môi không thèm đáp lại, tiếp tục cầm cây kim gỗ
móc len vào. Đình Duệ đến ngồi ở ghế, tiện tay rót trà nóng ra ly, thổi thổi
rồi uống một hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.