ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 301

Tôi thực sự bị Đình Duệ làm cho ngạc nhiên, anh thì ra còn nhớ đến lời

nói dối của tôi hôm đó. Đình Duệ vẫn luôn để ý đến sự vui buồn của tôi,
anh nghĩ rằng tôi vì không báo đáp được ơn cứu mạng của vương tử mà
sinh ra rầu rĩ. Tôi xúc động, nói được ba chữ mà cũng nghẹn ngào:

- Cám ơn anh.

Đình Duệ cười, đưa tay xoa đầu tôi:

- Không có gì báo đáp sao?

- Tặng anh đó, chiếc khăn ùa đông, tha hồ ấm nhé. – Tôi vừa cười vừa

đưa chiếc khăn len cho Đình Duệ.

- Mang như thế nào? – Đình Duệ vui vẻ quàng khăn vào cổ. – A, ấm

thật.

Tôi nhìn Đình Duệ quấn khăn từng vòng quanh cổ thì bật cười lớn, đứng

dậy đưa tay kéo khăn ra:

- Anh định siết cổ đến chết đấy à? – Tôi gấp đôi khăn quàng vào cổ anh,

luồn một đầu khăn vào. – Đấy, như thế này vừa đơn giản lại ấm. Đúng
không?

Đình Duệ gật gật đầu, sau lại cười xoa đầu tôi mà nói:

- Có em gái thật không tệ.

Tôi nghe thấy thì hếch cằm lên, nhưng trong lòng lại nghĩ: đúng vậy, có

anh trai thật không tệ.

***

Sau đó dưới sự đeo bám như đĩa của tôi, Đình Duệ đã không chịu được

mà khai ra vài thông tin trước khi cưỡi ngựa đi trấn phủ trấn Sơn Nam. Ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.