ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 309

- Tuy ta biết tính nàng rất tùy hứng nhưng nàng cũng không nên nói lung

tung với người khác, cũng đừng gặp gỡ uống rượu với đàn ông bên ngoài
nữa, họ sẽ nghĩ không tốt về nàng.

Tuy nửa hiểu nửa không hiểu ý của Trịnh Khải nhưng tôi vẫn cảm thấy

tức giận. Có phải anh sợ tôi sẽ trở thành người con gái dễ dãi hay không, cái
gì mà uống rượu với đàn ông bên ngoài, thực tức chết tôi. Nguyễn Hoàn là
bạn tôi đàng hoàng, hơn nữa chúng tôi thường uống rượu trong phủ, chỉ say
có một lần duy nhất. Tôi cũng không ăn nói lung tung với người khác vì
thời này người ta rất có định kiến với phụ nữ, đặc biệt là con gái chưa
chồng, cái gì mà phải ngoan ngoãn hiền thục, công dung ngôn hạnh… tôi
đều biết hết. Tuy vốn dĩ đã quen với cách sống cùa người hiện đại nhưng từ
khi về đây tôi cũng rất cố gắng để hòa hợp với thời phong kiến gò bó này,
cố gắng khiến mình không khác biệt so với những người ở đây. Trịnh Khải
nhìn thấy mặt tôi nhăn nhó thì chỉ thở dài:

- Nàng đừng tức giận, ta chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi.

- Rõ ràng chàng chê tôi không dịu dàng ngoan hiền như các vị tiểu thư

khác. – Tôi giận quá, đổi cách xưng hô mà không hề hay biết.

Trịnh Khải ngớ người, cầm lấy tay tôi, tôi giằng ra, anh lại thở dài bất

lực:

- Ta không có ý đó. Được rồi, coi như ta chưa nói gì hết.

- Lời nói cũng như mũi tên đã bắn ra, sao có thể coi như chưa có gì hết?

– Tôi thấy biểu cảm nhún nhường của anh thì cũng đã bớt giận rồi nhưng
vẫn cố bắt bẻ.

Trịnh Khải nghe xong thì đen mặt, chúng tôi đang giằng co trong im

lặng thì nghe được tiếng của Đình Duệ ngoài bậc thềm vọng vào:

- Thưa vương tử?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.