ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 369

còn vung vãi gối ngủ, gương, lược… Tôi chầm chậm đến ngồi sụp trước
mặt chị, Đinh Ngọc nhìn thấy tôi thì cầm lấy tay tôi mà nói gấp gáp:

- Đinh Thanh, con của chị đâu? Em sẽ không nói dối chị đúng không?

Tôi không trả lời, chỉ đưa tay khẽ gạt sợi tóc dính bên má chị ra đằng

sau rồi nói:

- Đinh Ngọc, đừng sợ, chị cứ khóc đi.

Đinh Ngọc sững người trong giây lát rồi ôm chầm lấy tôi khóc lớn. Nếu

là trước đây lúc chị quyết định cắt đứt tình cảm với Nguyễn Cảnh mà khóc
nức nở thì lúc này tiếng khóc của chị đau đến xé lòng, tê tâm phế liệt. Tôi
không kìm được cũng ôm lấy chị cùng khóc, tiếng khóc lớn dần.

Sau một hồi khóc đến khan cả giọng, Đinh Ngọc cũng chịu cho tôi và

Gạo đỡ lên giường nằm. Mẹ cả từ lúc nghe tiếng khóc của chúng tôi thì đã
đến nhưng chỉ ngồi im ở ghế, thỉnh thoảng rút khăn tay ra lau nước mắt.

Nếu là vài tháng trước đây cả phủ rộn ràng khi nghe tin vui thì lúc này

không khí trong phủ hết sức tĩnh lặng. Ai cũng chú tâm làm việc của mình,
ngoài tiếng thở dài ra thì không dám nói gì thêm.

***

Từ lúc Đinh Ngọc tỉnh đến nay đã hơn mười ngày, chị cũng đã chịu ăn

cháo, thỉnh thoảng lại ngồi thừ người nhìn ra bên ngoài. Phan Huy và người
bên nhà Trang quận công có đến vài lần nhưng mẹ cả không cho vào gặp
Đinh Ngọc, sợ chị gặp người rồi nhớ lại chuyện cũ mà không ngừng khóc.

Sức khỏe của Đinh Ngọc trước giờ vốn đã yếu nay lại gặp chuyện này

sợ rằng sẽ sinh bệnh lâu ngày khó khỏi nên thuốc bổ, thức ăn dinh dưỡng
ngày nào cũng được nấu mang lên. Đinh Ngọc sợ mọi người lo lắng cũng
chịu khó ăn uống nhưng mỗi thứ chỉ được một chút. Những lúc đó tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.