ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 380

- Chị… – Tôi ngạc nhiên nhìn Đinh Ngọc.

Tuy rằng Đinh Ngọc thêu thùa may vá lung tung sẽ khiến bản thân bận

rộn, bớt phải ngồi ủ rũ u sầu, nhưng tôi lại sợ chị may đồ trẻ con rồi nhớ
đứa con đã mất mà buồn tủi. Đinh Ngọc như hiểu được suy nghĩ của tôi nên
khẽ thở dài:

- Tuy là con chị không còn nhưng chị vẫn có thể thêu khăn áo cho

những đứa bé khác, hơn nữa chị đã muốn làm việc này từ lâu rồi.

Tôi thấy cay cay sống mũi bèn đứng dậy đến ngồi gần chị, kéo khăn len

choàng trên cổ chị cẩn thận rồi nói:

- Vậy chị thêu nhiều vào, nếu dư nhiều quá thì chúng ta đem cho những

đứa bé sơ sinh ở các nhà khác.

Đinh Ngọc gật đầu cười dịu dàng với tôi, chị còn nói sẽ mang hết mấy

tấm nệm em bé mà tôi từng may ra đem cho người ta luôn. Không nghĩ đến
cô vợ lẽ của Phan Huy lại có số hưởng như vậy, tôi không cam lòng nói với
Gạo là mang về một nửa để đem tặng Nguyễn Hoàn và Vi Hà, con của họ
chắc cũng sắp ra đời rồi.

***

Một chiều, tôi cùng Gạo ra phố, xe ngựa dừng lại ngay trước cửa hàng

vải của Nguyễn Hoàn. Trong cửa hàng, một người hầu của Nguyễn Hoàn
thấy tôi thì chạy ra đón, luôn miệng cười:

- Tiểu thư, công tử nhà tôi đang ở trong, có cả thiếu phu nhân.

Tôi cười đáp lại với anh ta rồi xách váy đi thẳng vào gian phòng bên

trong cùng của cửa hàng. Lúc này Nguyễn Hoàn và Vi Hà đang ngồi uống
nước ở bàn tròn, bụng của cô đã khá to rồi. Nguyễn Hoàn thấy tôi thì đứng
dậy nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.