ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 40

Bịch.

Chiếc giày vải đáp xuống đất. Đồng thời, người kia quay người lại, nhìn

chiếc giày rồi ngước mặt nhìn lên cây. Tôi đang ngồi trên cây, chân buông
thõng cũng lập tức vịn cành đứng dậy. Nhưng do ngồi lâu, chân đã tê cứng
nên tôi bị tuột xuống khỏi cành cây.

“Aaa...”

Tôi chỉ kịp hét một tiếng thất thanh. Tiêu rồi, xương gãy là chắc. Nhưng

tôi lại cảm nhận được đôi tay rắn chắt bắt lấy cả người tôi. Anh ta đã đỡ
được tôi, tôi không rớt xuống đất. Tôi sợ hãi từ từ mở mắt nhìn người vừa
cứu mình.

Là Trịnh Khải.

Sao có thể trùng hợp đến như vậy?

Là Trịnh Khải ngạo mạn, lạnh nhạt hôm qua, vừa nãy tức giận và cô đơn

như vậy?

Là Trịnh Khải đang ôm cả người tôi.

Tôi liền tuột xuống khỏi hai tay của anh ta, phủi phủi áo cho thẳng,

ngượng ngùng:

- Cám ơn.

Anh ta nhìn về phía chiếc giày bị rơi cách tôi khoảng một bước chân, tôi

hiểu ý nhích chân qua, mang giày vào. Giọng anh ta rất trầm:

- Sao nàng lại ở đây? Nàng tính quyên sinh lần nữa sao?

Nghe thì có vẻ anh ta đang giễu cợt tôi, nhưng giọng nói lại buồn bã như

vậy. Tôi không biết nói thế nào, đành im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.