Cánh cửa phòng bật mở, Đinh Ngọc hốt hoảng đi vào:
- Đinh Thanh, em có biết đã làm biết bao người lo lắng không? Mới
sáng sớm chị nghe được tin mà muốn rớt tim ra ngoài. – Đinh Ngọc khẽ sờ
đầu tôi. – Em còn đau nhiều không?
Tôi lắc đầu. Đinh Ngọc quay qua nói Gạo đi sắc thuốc, cô bé vừa ra khỏi
phòng tôi liền nắm lấy tay áo của Đinh Ngọc:
- Chị, vương tử có làm sao không?
- Em…
- Hừ. Con giỏi lắm, mới tỉnh lại đã hỏi thăm người khác. – Giọng của
Huy quận công đứng trước cửa phòng quát lớn, ông bước vào phòng, tay
chỉ thẳng vào mặt tôi. – Mau nói cho ta biết tại sao con lại có mặt ở đó?
Đinh Ngọc đứng chắn trước mặt tôi:
- Cha, Đinh Thanh đang bị thương, để sau hẵng hỏi.
- Con tránh ra. – Quận công kéo tay Đinh Ngọc qua một bên, gương mặt
của ông đầy giận dữ. – Đinh Thanh, mau trả lời cho ta. Con và Trịnh Tông
là như thế nào?
Tôi biết mình không thể che giấu được nữa, đành trả lời:
- Cha, con và vương tử phải lòng nhau.
Huy quận công lảo đảo bước lui một bước, tay ông run run chỉ vào tôi:
- Con nói lại cho ta. Tại sao lại có chuyện như vậy?
Đinh Ngọc sợ hãi kéo tay ông lại, giọng van nài: