ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 473

lính đánh tôi biết tôi là con gái của Huy quận công thì sợ đến mức quỳ rạp
dưới đất không dám ngẩng đầu lên. Lúc ông đưa tôi về đến phủ thì máu đã
chảy ướt cả một bên vai áo, mẹ cả sợ hãi gọi thầy thuốc rồi băng bó chăm
sóc tôi cả đêm. Còn quận công giận đến mức thức đến sáng chờ tôi tỉnh lại
đã vội đến hỏi chuyện.

Gạo còn nói thêm, khắp kinh thành Thăng Long vẫn không hề hay biết

bất cứ chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Họ chỉ biết quân lính triều đình đi vây
bắt phản tặc mà không hề biết người đó là ai. Chờ đợi một buổi, đến đầu
giờ chiều Đinh Ngọc mới trở lại với tin tức là Trịnh Khải đang bị nhốt trong
nhà giam. Chị ngập ngừng nói:

- Tuyên phi đang tìm thêm nhân chứng, vật chứng để kết tội vương tử. E

là…

Không cần Đinh Ngọc nói hết, tôi cũng đoán ra được phần còn lại. Trịnh

Khải đang nằm trong tay họ, trong đám người dưới quyền của anh có nội
gián, hắn ta chắc chắn sẽ làm nhân chứng, chỉ còn vật chứng, nếu không tìm
được thì có thể tạo vật chứng giả tạo. Anh chắc chắn không thoát được con
đường chết.

- Không được, em phải gặp cha. – Tôi bước xuống giường liền bị Đinh

Ngọc kéo lại.

- Em ngốc sao? Cha không đánh em đến chết thì em không sợ sao?

Sợ ư? Tôi vốn sợ rất nhiều thứ nhưng trong tình huống người thân yêu

của mình gặp nạn thì nỗi sợ hãi lớn nhất chính là đánh mất người ấy. Bị
đánh một đòn vào đầu cũng khiến tôi hiểu ra, bản thân tôi chẳng có gì ngoài
sự hiểu biết mờ mịt về lịch sử sẽ diễn ra, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào thân
phận hiện tại của mình để đánh cuộc.

- Chị, nếu em không làm gì, em sẽ hối hận, cho đến chết cũng sẽ hối

hận, sẽ dằn vặt cả một đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.