ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 474

***

Trời sẩm tối, quận công trở về phủ, tôi vội vàng chạy ra quỳ trước mặt

ông, hết lời van xin:

- Cha, chàng đã không còn thế lực, cận thần của chàng đều đã bỏ mạng,

chàng không còn là mối họa cho Tuyên phi được nữa. Cầu xin cha, xin cha
hãy tha mạng cho chàng.

- Con đang làm gì vậy hả? – Quận công tức giận hét lớn. – Người đâu,

mau mang nó vào phòng.

Tôi níu chặt tà áo của ông, nước mắt đã rơi lã chã:

- Cha, nếu chàng chết, con không thiết sống nữa. Cha hãy cho chàng

một con đường sống…

- Con dám...?

- Con đã thề sống chết với chàng, nếu chàng chết, con sống để làm gì?

Quận công vung tay hất tôi ngã ra mặt đất, giọng ông hung hãn:

- Ta đúng là không có đứa con như con. Cho dù con có chết, ta cũng

phải giết hắn.

Ông nói xong thì giận dữ bỏ về phòng, Đinh Ngọc và Gạo toan chạy ra

đỡ lấy tôi. Gạt đi nước mắt rơi dài hai bên má, tôi không tin quận công có
thể máu lạnh đến vậy. Tôi rút chai nhỏ giấu trong túi áo ra, hét lớn:

- Cha, nếu cha vẫn kiên quyết giết chàng, hôm nay con sẽ chết ngay tại

đây.

Mọi người đứng trong sân hốt hoảng, Đinh Ngọc và Gạo run rẩy không

dám đến gần tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.