ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 483

- Nàng vẫn không tin tôi?

- Không phải! – Tôi hốt hoảng. – Không phải tôi không tin anh, tôi còn

cảm thấy có lỗi với anh nữa. Chỉ là chuyện này…

- Tôi sẽ tìm cách giúp nàng. – Nguyễn Hoàn kiên định.

Tôi gật đầu, hốc mắt có chút ẩm ướt. Nguyễn Hoàn trêu chọc:

- Nàng mít ướt từ khi nào vậy?

- Không có! – Tôi khịt khịt mũi.

Đinh Ngọc chờ chúng tôi nói chuyện xong mới đến gần chào hỏi

Nguyễn Hoàn. Sau khi tiễn Nguyễn Hoàn về, Đinh Ngọc vào phòng ngồi
yên lặng nhìn tôi, trong đôi mắt chị không giấu nỗi sự lo lắng nhưng mãi
chẳng nói câu gì. Sự im lặng ấy của chị khiến tôi có chút chột dạ, đành phải
đánh trống lãng:

- Tới giờ cơm chưa nhỉ? Em thấy đói bụng rồi.

Gạo đứng bên cạnh trả lời:

- Sắp rồi tiểu thư ạ. Hay tiểu thư ăn chè hạt sen nhé, sáng nay em thấy bà

Bảy mới nấu xong.

- Em đi lấy ít bánh phục linh ra cho Đinh Thanh ăn tạm là được rồi. –

Đinh Ngọc quay qua nói với Gạo. – Bây giờ ăn đồ ngọt vào lát lại không ăn
cơm được.

Gạo vâng dạ rồi đi ra khỏi phòng. Đinh Ngọc nhẹ nắm lấy tay tôi:

- Đinh Thanh, vì em mất mẹ từ nhỏ nên cả nhà đều rất thương em, cha

cũng vì thế mà cưng chiều em hơn, em biết mà đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.