ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 499

Tôi phủi sạch vụn bánh trên tà áo rồi cũng vội đứng dậy theo mấy vị phu

nhân. Đi cùng quận công và Nguyễn Hữu Chỉnh là hai vị quan khác, mọi
người nói vài câu chào hỏi khách sáo rồi cùng ngồi vào bàn. Phu nhân Hữu
tham quân sai người hầu dọn thức ăn và rượu. Mọi người vừa ăn uống vừa
nói chuyện. Trời sẩm tối, người hầu đốt đèn sáng cả khoảnh sân.

Trong khi bàn của Huy quận công và Nguyễn Hữu Chỉnh trầm giọng

bàn bạc chuyện trong triều, bàn của các vị phu nhân thì yên lặng ăn uống thì
bàn của tôi lại toàn những vị tiểu thư công tử mới lớn, ăn uống sôi nổi, trò
chuyện cũng ồn ào, đặc biệt là tên Du. Hắn ta trổ tài nói chuyện, kể chuyện
tiếu lâm khiến mấy cô gái che miệng cười không ngớt.

Đến khi mọi người đều buông đũa, người hầu dọn bàn, mang bánh trái

và trà rượu lên, bậc thềm cũng được đốt thêm vài đèn lồng. Theo như lời
Đình Khuê và Đình Duệ nói thì Nguyễn Hữu Chỉnh là người văn võ song
toàn, vừa có tài cầm quân, mưu lược, vừa có tài làm thơ, ca hát. Thậm chí
ông còn từng dạy âm luật cho Đình Khuê. Chính vì ông đặc biệt thích ca trù
nên trong nhà còn nuôi vài nàng đào nương, mỗi tháng tổ chức ca hát vài ba
đêm. Huy quận công cũng vài lần qua nhà Nguyễn Hữu Chỉnh nghe hát.
Thế nên lần tổ chức tiệc này tất nhiên không thể không có hát ả đào.

Tiếng trống, tiếng đàn vang lên, đào nương từ trong nhà bước ra, cúi

chào rồi ngồi xuống giữa chiếu. Cả khoảnh sân chìm trong tiếng đàn, giọng
hát thanh thanh của đào nương, từng chữ từng chữ tròn vành vạnh theo từng
tiếng gõ phách.

“…Sông sâu sóng vỗ đá tri tri

Bóng trăng tỏ, mây đi, trời cao ngất

Người đắc thú ngâm câu cổ luật

Khách đa tình hát khúc trường ca…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.