ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1029

tìm hiểu tình hình, giải quyết các vụ án. Tuần án xét đến vụ án Lai Nguyên,
lật đi lật lại thấy vô bằng cớ, ông phê ngay vào bản án rằng:

"Kẻ trộm cướp vàng bạc, châu báu rồi vứt khăn ra đường, Lai Nguyên nhặt
được. Người kia vứt thì người này nhặt đó chẳng phải là người nước Sở
được cung nước Sở. Không bắt được bọn trộm cướp mà chỉ bắt Lai Nguyên
thì quả là oan vậy. Mong huyện Giang Đô phúc thẩm để làm sáng tỏ".

Giấy gửi tới huyện Giang Đô, quan huyện đưa Lai Nguyên ra phúc thẩm.
Lúc ấy nhà họ Trần người Huy Châu không còn mở cửa hàng ở Dương
Châu nữa. Tri huyện tha Lai Nguyên ra, nói:
- Đáng tiếc là người chủ mất của không còn ở đây nữa, nếu còn thì phải
ghép hắn vào tội vu cáo mới đúng.

Lai Nguyên về quán trọ, thấy Chu Tiểu Kiều, anh bái tạ cảm ơn. Chỉ nói
rằng nhờ trời được tha, chứ đâu có biết vì sao. Chu Tiểu Kiều nói lại cho
Lai Nguyên biết hết mọi chuyện, rồi ngay đêm ấy dẫn Lai Nguyên tới
huyện Nghi Chinh. Chu Tiểu Kiều tạm nghỉ bên ngoài. Lai Nguyên được
lệnh cho vào nha môn, thấy gia chủ, anh quỳ xuống khấu đầu, kể lại chuyện
bị vu cáo và phải chịu nhục hình như thế nào. Lai Nguyên vừa nói vừa núc
nở, khóc đến nỗi làm cho nước sông Hoàng Hà trong lại, đáy biển nứt nẻ!
Mạc Thúy Hà nói:
- Tuy gia chủ bỏ rơi ngươi song ngươi cũng tự phải thấy rằng mình đã gặp
phải rủi ro.
Lai Nguyên khóc xong mới tới chào phu nhân Tử Anh. Nghe tiếng nói, Lai
Nguyên biết phu nhân là người Dương Châu, nói:
- Hóa ra bà cũng là người Dương Châu, ngài cưới từ bao giờ thế? Mạc
Thúy Hà vẫn còn lương tâm, thấy Lai Nguyên hỏi thế mặt đỏ bừng, nói
rằng cưới đã lâu rồi.
Hôm ấy họ bày cơm rượu thịnh soạn, Lai Nguyên đánh một bữa say túy
lúy. Sau đó lấy ra ba mươi lạng bạc, sai người đưa cho Chu Tử Kiều để đền
ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.