ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1273

Xem hai bài văn của công tử thì rất thích. Khuyên như đổ son, rồi đưa lại
cho công tử, lại viết riêng một lá thư cho ngài Hàn Lâm, hết lời khen ngợi
bài văn của công tử. Lư Hàm Lâm cũng cho là ông chỉ khen lấy lòng mà
thôi, nên cũng không xem lại bài văn ấy bẵng đi không nhắc tới nữa. Đúng
là:
Năm năm không thấy vùng biển rộng
Sao biết văn chương khóc gió thu.
Lư công tử thực lòng quan tâm đến Từ Bằng Tử, đích thân may áo cho anh.
Gặp khi lễ tết lại thưởng cho anh rất hậu. Bằng Tử được nơi yên thân, lại có
sách, anh đọc say mê quên cả ngày tháng. Một hôm Trần tiên sinh không ở
trường, công tử được về nhà nghỉ đêm, cùng ăn cơm tối với mẹ. Công tử
nói:
- Từ Bằng Tử cũng là người có học, văn hay chữ tốt. Anh người Man này
không phải là người thấp hèn, hôm nay thầy không ở đây, bảo người mang
đến ít rượu và thức ăn thưởng cho anh ấy.
- Hóa ra là như thế. - Người mẹ nói.
Thếrồi bà gọi người hầu của bà là Phi Hồng:
- Ngươi hãy mang hai bác thức ăn và một bình rượu tới thư phòng cho Từ
Bằng.
Phi Hồng vâng lời mang đi ngay, cô nghĩ: "Không biết Từ Bằng là người
thế nào mà công tử khen anh ấy, ta phải tới xem mặt mũi anh ta".
Tới thư phòng, Phi Hồng gọi:
- Từ Bằng, Từ Bằng.
Từ Bằng đáp lời. Phi Hồng nói:
- Tướng công bảo đưa cho anh ít rượu và thức ăn, anh ra mà nhận.
Từ Bằng vội vàng ra đỡ lấy. Phi Hồng nghĩ bụng. Hóa ra Từ Bằng cũng đẹp
trai và cũng ra dáng thư sinh, không giống như một số người đầu óc đần
độn ở nhà này. Ta nghĩ mấy người đầy tớ trong nhà bà đều lấy những anh
chồng ngu ngốc, nếu ta lấy được người như Từ Bằng thì chết cũng toại
nguyện. Chi bằng ta cứ lôi kéo anh ta, bảo anh ta nói với tướng công tình
nguyện lấy ta. Tướng công yêu quý anh ta, lo việc này thì chắc chắn là
thành. Ý đã quyết chỉ chờ cơ hội là làm. Đúng là:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.