ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1303

thuyền. Của cải đã chất đống trên bờ mà họ vẫn còn gào thét bắt giết nó đi.
Sợ quá Lục Cô vội chui vào khoang lái, ngồi thu mình ẩn nấp. Khoang lái
có một khe hở. Lục Cơ len lén nhìn ra, thấy một tráng sĩ ngồi trên chiếc
giường Hồ đặt trên bờ, đầu chít khăn xanh, mặc áo bào đỏ, dáng vẻ phi
phàm, phong tư xuất chúng. Sai bảo mọi người, ai cũng nghe theo răm rắp.
Phân chia của cải rất công bằng. Thấy thế Lục Cơ hết sức ngưỡng mộ, thầm
khen ngợi. Không kìm nén nổi, tự nhiên gọi to:
- Tráng sĩ trên bờ có thể cho biết tính danh được không? Tôi có câu chuyện
muốn nói.
Tráng sĩ giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy một người ngồi xổm trong
khoang lái nói ra, bèn cười nói:
- Anh nói gì?
- Tôi đã gặp nhiều người. - Lục Cơ nói. - Song thấy tướng mạo và hành
động của tráng sĩ thật khác thường nhưng rất tiếc con người cao cả ấy lại
chôn vùi vào con đường này. Sao tráng sĩ không bỏ quách nó đi, cố gắng
học hành thành tài để cống hiến cho triều đình, khỏi uổng phí tài năng và
phẩm hạnh.
Người tráng sĩ ấy nói:
- Ông có thể ra đây để ta gặp mặt được không?
Thấy thế Lục Cơ vội nhảy ra khỏi thuyền lên bờ, vái chào tráng sĩ. Hai
người nói cho nhau biết họ tên. Người tráng sĩ ấy nói:
- Tôi là Đới Uyên, nhân vì thiên hạ nhiễu nhương nên tôi phải một mình
phiêu bạt nơi đây mai đó, quả thực tôi chưa từng đi học. Nếu ông không
vứt bỏ thì tôi xin tôn ông làm thầy.

Từ đó tráng sĩ ấy miệt mài học tập. Vui vì thấy ông lập chí. Lục Cơ hết lòng
dạy dỗ, tiến cử ông làm quan. Sau này là trụ cột của triều tấn, vì người dẹp
loạn, trở thành một người trung thần mà tên tuổi còn lưu mãi tới ngày nay.

Thời Tống lại có một tể tướng tên là Trương Tế Hiền. Khi chưa gặp thời,
nghèo rớt mồng tơi. Ông chưa từng cáu gắt với ai. Bụng ông cũng chưa bao
giờ ăn được một bữa no. Hôm ấy đói quá chẳng có gì tiêu khiển, ông đành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.