ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1306

“Cửa hàng của Uông Chiêu Phụng ở Liêu Châu là cửa hàng cầm đồ, mang
thẻ đi cũng có thể vay được ít tiền". Rồi lại nghĩ: "Ta đến nhà người bạn họ
Phó cũng có thể vay được mấy đấu gạo". Nghĩ đến nhà này đến nhà khác,
cứ đi đi lại lại trên đường như một ngườiđiên mất trí. Cũng không biết anh
đi đi lại lại bao nhiêu lâu mà vẫn chưa vượt ra ngoài mười bước. Không
ngờ một đứa trẻ bảy tám tuổi, tay cầm một chiếc bát, bên trong có đựng
một ít mỡ đi tới, vấp phải anh, chiếc bát rơi chát xuống đường vỡ tan tành.
Đứa bé nào có sá gì đến anh, nó túm ngay lấy Thời Đại Lai bắt đền.
- Hãy đền ta đi.
Thời Đại Lai lấy đâu ra tiền mà đền, cuống lên nói:
- Cháu đi đường, tôi cũng đi đường, cháu lỡ tay đánh rơi, sao lại bắt tôi
đền.
Đứa trẻ khóc khóc mếu mếu, nói:
- Ông không trả tôi, tôi cũng không về nhà được, tôi cùng đi chết với ông
thôi.
Trong phút chốc, người ta xúm đen xúm đỏ, có người nói:
- Đứa bé ấy đánh đổ nhiều hay ít mà khóc dữ vậy?
- Cháu đi mua một đồng mỡ. - Thằng bé nói. - Về xào rau cho bố cháu ăn,
rồi đi Nam Kinh, thế mà ông ấy đánh vỡ mất cái bát của cháu.
Lại có người nói với Thời Đại Lai:
- Ông là người ở đâu, đã đánh vỡ bát của nó rồi, thôi thì hãy đền cho nó.
- Tôi là học trò của phủ này. - Thời Đại Lai nói. - Quả thực trong người tôi
không mang một đồng nào. Nếu có thì một đồng chứ nhiều hơn tôi cũng
đền.
Lại có người nói:
- Anh là học trò thì đi đường cũng phải có văn hóa một chút chứ, vì sao anh
đánh vỡ chiếc bát của thằng bé, hóa ra anh cũng không bằng một đứa trẻ.

Trông chàng hào khí ba ngàn trượng,
Trong túi thế mà chẳng một xu.
Mặt ngựa đầu trâu đời bao kẻ,
Vàng đeo xủng xoảng, kẻ ngu ngơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.