ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 400

hết, bố vợ giữ con rể trong phòng khách nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, bố vợ
mới tới nói chuyện cùng con rể:
- Anh Lưu này, anh không thể cứ tính toán như thế. Ngồi ăn núi lở, đứng ăn
đất sụt mà! Cổ họng sâu như biển, ngày tháng nhanh tựa thoi, anh cũng
phải tính ra một kế gì chứ? Con gái tôi gả tho anh, cả đời chỉ mong cơm no
áo ấm, không thể cứ chờ đợi mãi như thế được.
Lưu quan nhân thở dài:
- Vâng ạ. Nhạc phụ ở trên, con đâu dám nói lên núi bắt hổ dễ, mở miệng
cùng người khó. Thời thế ngày nay không có ai thương con được như nhạc
phụ. Song con đành sống nghèo, bởi đi cầu xin người khác thì chỉ tổ mệt
nhọc mà chẳng nên công lệnh gì.
Cụ bố vợ nói:
- Anh nói thế ta cũng không trách, chỉ vì già này không thể ngồi nhìn các
con như vậy nên hôm nay có ít tiền giúp đỡ các con làm vốn tạm mở một
cửa hàng bán gạo củi, kiếm lấy chút lời mà sống qua ngày, lại chẳng hay
sao?
Lưu quan nhân thưa:
- Cảm tạ nhạc phụ có lòng nghĩ tới, đủ biết thế là tốt rồi!
Sau đó ăn cơm trưa rồi ông bố vợ lấy ra mười lăm quan tiền trao cho Lưu
quan nhân:
- Con ơi, hãy cầm số tiền này về thu dọn lấy cửa hàng, già này đích thân
đưa con gái về nhà con rồi chúc mừng con luôn, ý con thế nào?
Lưu quan nhân lạy tạ rồi lại lạy tạ, vác tiền đi thẳng ra cửa. Về đến trong
thành thì trời đã muộn, sực nhớ có một người quen, bèn thuận đường đi qua
cửa nhà người ấy, nghĩ bụng: "Người này cũng đang tính đi buôn, ta hãy
bàn bạc với bác ta một lúc ắt hẳn cũng hay". Nghĩ rồi liền gõ cửa nhà kia,
bên trong có người lên tiếng rồi ra cửa vái chào:
- Bác hạ cố đến nhà, có gì dạy bảo chăng?
Lưu quan nhân nói cho người đó biết, người bạn liền nói:
- Đệ đang ngồi nhàn ở nhà, khi nào bác dùng tới ắt xin đến giúp đỡ.
Lưu quan nhân nói:
- Được như thế thì tốt quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.