ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 441

bạc đưa cho Trại Cát nói:
- Tiền đây, anh liệu mà chi, phiền anh ngày mai đi ngay cho.
- Tôi với anh cùng đi. - Trại Cát nói với Bách Hiểu. - Anh thấy thế nào?
- Đúng, tôi nên đi cùng anh mới phải. - Bách Hiểu nói.
Ăn cơm tối xong, họ từ biệt ra về.
Sau khi cho đứa con gái đi làm con nuôi, Vưu Đại bán sạch cả nhà cửa,
sống lang thang thẳng biết nương tựa vào đâu rồi lưu lạc đến Thanh Phố.
Một hôm đang đứng trước cửa, thấy hai người đi tới, nhận ra Vưu Đại, một
người hỏi:
- Có phải ông là Vưu Đại không?
Vưu Đại nghe thấy giọng nói quê mình, bèn trả lời:
- Vâng, đúng ạ.
Hai người bước vào, chắp tay nói:
- Đã lâu lắm không gặp anh.
Vưu Đại nghĩ một lát, nói:
- À đúng là anh Trương và anh Lý rồi! Các anh tới đây làm gì thế?
- Biết ông anh đang túng quẫn, - Trại Cát nói, - chúng tôi nhã ý tới đây biếu
ông một món lộc lớn, chẳng biết ông anh có cần không?
- Tài lộc ở đâu vậy? - Vưu Đại vội hỏi. - Ai bảo tôi không cần, lẽ nào tôi
chê tiền của mà sống được ư?
- Trước đây ông anh cho lão Vương nuôi đứa con gái của mình, - Trại Cát
nói, - nay nó đã lớn khôn, tỏ ra là một người tài sắc. Một ông chủ giàu có
chịu bỏ ra nhiều tiền của và lễ vật cưới về làm vợ bé. Hai anh em tôi biết là
con ruột ông anh, nên xin ông anh về đứng ra gả bán. Nếu ông anh không
đi thì số tiền ấy về hết tay lão Vương, chẳng đáng tiếc lắm sao?
- Thế thì tốt quá, - Vưu Đại nói, - nhưng chỉ có hai bàn tay không thì đi sao
nổi?
- Nếu ông anh muốn thì xuống thuyền cùng đi với chúng tôi. Ý ông anh thế
nào?
Vưu Đại mừng quýnh, cũng chẳng có hành lí gì, vội vã gài luôn cửa rồi đi
ngay với họ. Thuyền xuôi gió, chưa đầy hai ngày đã tới Thượng Hải, lên bờ
họ cùng nhau đến ngay nhà Tiền Giám sinh. Hai người vào trước nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.