ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 50

- Anh này cần gì?
- Tôi vốn là học trò, - Kỳ Tu nói, - không ham của cải danh lợi. Vì có người
thân tại kinh thành, nên đáp thuyền đi thăm. Tất cả gấm đoạn đều xin hiến
dâng hết tho các ông. Song cái hộp da đựng khăn, trong đó có thư từ, khẩn
thiết xin ông hoàn lại.
- Chúng tôi đều có gia đình. - Tên tướng cướp nói. - Vùng Sơn Đông bị
Bạch Liên giáo quấy nhiễu, bọn tham quan ô lại vơ vét của cải, khiến cho
người dân no đủ bị vạ lây. Vả lại mất mùa đói kém, cha con li tán mỗi
người một ngả, buộc chúng tôi phải đi vào con đường này. Tôi thấy anh
dáng vẻ yếu đuối, nhút nhát, hẳn là đến kinh thành mưu tính việc làm quan.
Song làm quan thì phải ác độc, không có âm đức phù trợ. Tôi khuyên anh
đừng đi nữa, ở đây ta có lương thực mà không quân, có quân lại không có
tướng. Muốn làm những việc ra trò mà không được. Chúng tôi cung kính
mời đấng hiền giả ở lại đây làm chủ hội.

Nói xong gã tướng cướp cúi đầu vái lạy, Tưởng Kỳ Tu cuống lên, rối rít
đáp lễ. Kỳ Tu nghĩ: "Tuy là kẻ lục lâm, song ăn nói nhã nhặn, đứng đắn.
Nếu ta bỏ đi thì chiếc hộp da sẽ mất, chi bằng cứ ở lại tìm cơ hội khác".
Thế rồi anh khai rõ họ tên. Kỳ Tu nói:
- Đã nhận nhau, thì phải làm lễ ăn thề.
Sau đó họ thắp hương nến, bẻ tên bái lạy, thề trước mọi người rằng:
“Đàn bà không được lên núi, trẻ mồ côi phải thả, thuế thương nghiệp tăng
ba lần. Khi chiêu hàng thì giải tán".
- Tuyệt, tuyệt lắm, - Đinh Dực cười nói, - câu cuối cùng rất hợp ý ta.
Những tang vật trước đây đều phải ghi chép lại hết.
Mọi người cười rộ lên. Chỉ có Kỳ Tu ngồi im một chỗ, bởi anh không thể
quên được người thân.

Sa Nhĩ Trừng tới Bắc Kinh, tìm chỗ ở. Vừa đặt hành lí xuống, anh lập tức
đi khắc một chiếc bài vị thờ, trên đó ghi:

"Người thợ giày nghĩa sĩ", đặt lên bàn thờ, rót rượu thắp hương thề rằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.