ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 637

người, lại đỡ tốn tiền.
Vinh Hưng cho rằng vợ biết bàn hơn tính thiệt bèn gọi em về chăn trâu.
Khố thị lại bảo nó lười nhác lấc láo, hay ăn trộm, khiến Vinh Hưng cũng
phải bực tức. Đêm đêm Khố thị lại thủ thỉ với chồng:
- Ruộng nương nhà ta không nhiều, mà chia cho Nhị Oa một nửa thì vợ
chồng mình lấy gì để chi dùng. Em rất thương chàng ngày đêm vất vả lo
toan. Nhị Oa cứ ngồi đó ăn không, vừa lười nhác, vừa ăn trộm như ranh.
Loại chẳng ra hồn người như thế mà chia ruộng cho nó, thì chẳng khác nào
bán ruộng đi. Thôi thì hành hạ cho nó chết đi, khỏi phải chia ruộng.
- Đúng thì đúng thôi, - Vinh Hưng nói, - nhưng lúc lâm chung cha anh đã
dặn anh rằng, phải yêu thương nó, bây giờ ta cho nó chết đi, thì có lỗi với
cha, đã chiếm đoạt tài sản của nó, thì đừng hại nó.
- Anh không nói em cũng khắc biết sắp xếp việc này. - Khố thị nói.
Thế rồi suốt ngày thị bắt Nhị Oa làm quần quật, việc không làm được cũng
bắt làm, không gánh nổi cũng bắt phải gánh. Hằng ngày Nhị Oa phải kiếm
củi, vớt bèo cho lợn, cắt cỏ cho trâu, làm không đủ mức giao thì chị dâu
đánh đập tàn nhẫn, không cho ăn. Mùa đông thì cướp hết chăn đệm, mùa hạ
thì giấu cả màn chiếu, đầy đọa đến nỗi Nhị Oa xanh xao gầy guộc, cứ ngồi
khóc thầm một mình. Biết rõ anh chị đày đọa mình chết để chiếm hết cơ
nghiệp. Năm ấy Nhị Oa mới mười ba tuổi, muốn trốn đi nhưng chẳng có xu
nào, chỉ biết ngồi chờ chết.
Một hôm củi chưa lấy đủ, Khố thị chửi bới, dùng gậy đánh rồi đuổi đi.
- Mày đi đâu thì đi, chết đường chết chợ cũng mặc xác mày, mày mà về thì
tao băm vằm mày ra.
Rồi thị đóng sập cửa lại. Nhị Oa kêu khóc thảm thiết. Trời đã chạng vạng
mà chẳng biết đi đâu về đâu. Nó lần mò đến mộ cha mẹ, nghĩ tới tình cảnh
thê thảm, òa lên khóc nức nở:
- Cha mẹ ơi! Lòng con đau như dao cắt. Anh chị ghét bỏ, định giết con để
chiếm ruộng vườn. Bắt con làm quần quật suốt ngày con cũng chẳng quản
gì, không biết vì sao lại đuổi con đi. Những ngày qua con đã chịu biết bao
đau khổ nhọc nhằn, ngay cả gỗ đá cũng phải thương tâm. Hằng ngày chỉ
cho con vài bát cháo loãng, trời rét căm căm chỉ phong phanh một manh áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.