ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 638

mỏng. Sáng phải dậy sớm nấu cơm, gọi họ dậy ăn, miếng ngon họ giấu biệt
con chẳng được ăn, trưa về phải đủ ba gánh củi khô, chiều về phải vớt bèo
cho lợn. Củi không đủ họ giằng lấy bát không cho ăn, củi đủ rồi thì bắt
gánh nước cuốc vườn. Trời nóng nực không màn, muỗi đốt sưng húp mặt,
cắn nát thịt máu chảy rồi thành ung nhọt. Đến mùa đông cướp hết chăn
đệm, chui bừa vào đống rơm rạ ngủ, rét thấu xương. Lại còn chửi con là
làm nát cả rơm rạ, là thằng phá gia chi tử rồi đuổi con đi. Thật đáng thương
cho con, chân tê cóng không nhấc nổi, chửi con là giả đò giả đận không
chịu làm. Ngay như hôm nay, sai con giặt giũ, lên núi muộn, lấy được ít
củi, chị đã đánh con tóe máu, vạt áo ướt đầm. Không biết rằng con còn nhỏ,
chưa đầy mười bốn tuổi đầu mà đã đuổi con khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại
ôi anh ơi! Sao anh không nể mặt cha. Nếu anh đòi đất thì cứ nói thẳng với
em. Vì sao lại hại em tàn nhẫn như vậy, anh bảo em đi đâu bây giờ. Ôi! Cha
mẹ ơi! Cha mẹ có khôn thiêng thì thương lấy con, phù hộ cho con không
ốm đau bệnh tật. Con lớn lên sẽ làm đổi thay cơ nghiệp, lúc ấy con sẽ xây
phần mộ cho cha mẹ thật đàng hoàng.
Khóc đến khi trời sáng, muốn đi song chẳng biết đi đâu, mà không đi thì
lấy gì mà ăn, hai mắt đỏ hoe sung húp, không biết làm sao. Làng xóm cũng
có người tốt bụng cho cơm. Ba hôm sau thấy nó vẫn quanh quẩn ở đó chưa
đi, Khố thị mang gậy ra đuổi rồi chửi:
- Mày là đồ chết dẫm, mày phải đi khỏi nơi này, mày đi đâu mà chết, dùng
quanh quẩn ở đây làm xấu mặt tao.
Thế rồi thị cầm gậy vụt xuống như mưa, Nhị Oa vừa khóc vừa đi mà chẳng
biết đi đâu. Ban ngày vào làng xin ăn, ban đêm chui vào hang ngủ. Đi được
ba ngày, mình mẩy đau nhừ, chân sưng húp, bụng đói cồn cào, không sao
nhấc nổi chân. Nghĩ rằng anh chị tàn ác, làm ta lên trời cũng không được,
chui xuống đất cũng không xong, muốn chết không chết được, muốn sống
cũng không sao sống nổi. Đến nước này thì đi cũng dở mà ở cũng không
xong. Biết làm sao để thoát khỏi cảnh này. Nghĩ mà thương cho số kiếp của
mình. Nhị Oa lạy tạ công ơn cha mẹ, rồi tới một cây to bên đường cởi giây
lưng ra treo cổ.
Lúc ấy một vị cứu tinh đi qua, người ấy là Thường Thanh, nhà giàu lại có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.