ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 961

Không chữ mà sao vẫn mặn mà.

Viết xong Vương Thịlấy chiếc phong bì khác bỏ thư vào dán kín, rồi lấy
chiếc lược gẩy ngọn nến, làm bắn vào mặt Vũ Văn Thụ. Anh giật mình tỉnh
giấc, hóa ra là mình đang ngủ ở nhà trọ đèn vẫn còn đang sáng. Nhìn lên
bàn, quả nhiên thấy bỏ nhầm tờ giấy trắng gửi về, bèn cầm ngay tờ giấy
viết lại bốn câu thơ trên. Đến hôm sau, cơm sáng xong, Vương Cát cầm
phong thư của vợ tới, Vũ Văn mở ra xem, trong đó viết bốn câu thơ đúng
như bốn câu thơ Vũ Văn nằm mơ thấy đêm qua. Thếrồi Vũ Văn sắp xếp
hành lí về nhà ngay. Đó gọi là "phong nhầm thư”.

Câu chuyện sau đây lại là “gửi nhầm thư”. Hai vợ chồng người nọ đang ở
nhà, thấy có người đưa một bức thư tới cho vợ. Chỉ vì phong thư ấy mà đã
xẩy ra một câu chuyện kì quặc.
Đúng là:

Bụi theo vó ngựa bao giờ hết,
Lòng người sớm muộn cũng rõ thôi.
Lông mày kẻ nhạt, cài nghiêng lược
Chẳng thích phấn son vẫn nuột
Mây vờn cửa sổ sâu thăm thẳm
Vuốt nhẹ hoa tiên học thảo thư
Càng nhiều màu sắc càng xinh đẹp
Người trần sao cốt cách thần tiên?
Thoạt nhìn cứ ngỡ hoa mai nở
Nhìn kĩ, hoa mai cũng chẳng bằng.

Ở ngõ Táo Sóc, phủ Khai Phong, Biện Châu, Đông Kinh, có một người tên
là Hoàng Phủ Tùng. Anh ta năm nay hai mươi sáu tuổi là Tả ban điện trực,
vợ là Dương Thị, hai mươi bốn tuổi, nuôi một đứa hầu mười ba tuổi, tên là
Nghênh Nhi. Nhà chỉ có ba người, ngoài ra không có ai là thân thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.