ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 962

Hoàng Phủ điện trực được sai mang quần áo ra biên giới, khi về nhà thì đã
cuối tháng Giêng. Cách ngõ Táo Sóc không xa có một quán trà, chủ quán là
Vương Nhị, hôm ấy vào giữa trưa trà bán hết thì thấy một người đàn ông
vào quán. Người ấy lông mày rậm, mắt to, môi dày, đầu vấn chiếc khăn như
úp chiếc thùng, mặc chiếc áo rộng tay. Vạt áo gấp lật xuống, chân đi giày.
Người ấy bước vào quán. Chủ quán Vương Nhị rót trà bưng tới mời. Người
ấy cầm chén trà, uống xong nhìn Vương Nhị nói:
- Tôi ngồi đợi người quen một lát.
- Xin ông cứ tự nhiên. - Vương Nhị nói.
Chờ lúc lâu, thấy một người con gái bưng mâm tới rao:
- Ai bánh trứng chim đây!
Người ấy vẩy tay gọi:
- Cô bán bánh trứng chim ơi!
Thấy có người gọi, cô tiểu nhỏ bưng mâm vào quán đặt lên bàn, lấy chiếc
tăm tre xâu một ít bánh, rắc thêm ít muối, rồi đưa cho người ấy, nói:
- Mời ông ăn bánh.
- Ta sẽ ăn, - người ấy nói, - nhưng trước hết ta nhờ cô một việc.
- Thưa ông, làm gì ạ? - Cô tiểu hỏi.
Người ấy chỉ vào nhà thứ tư trong xóm Táo Sóc, hỏi cô tiểu:
- Cô có biết nhà ấy không?
- Biết! - Cô tiểu trả lời. - Đó là nhà Hoàng Phủ điện trực.
Điện trực mang quần áo ra biên giới vừa mới về.
- Nhà ấy có mấy người? - Người ấy hỏi.
- Có ba người: Điện trực, Tiểu Nương Tử và một bé hầu.
- Cô có biết Tiểu Nương Tử không? - Người ấy hỏi.
- Người vợ trẻ thường thì không bước ra khỏi rèm, nhưng cũng có khi mua
bánh của tôi, nên tôi biết. Ông hỏi bà ấy làm gì?
Người ấy lấy từ chiếc túi kim tuyến ra khoảng năm mươi đồng, đặt vào
mâm bánh của cô tiểu. Cô tiểu nhìn thấy thích quá cứ đứng chắp tay, không
rời nửa bước, nói:
- Thưa ông, có việc gì sai bảo?
- Tôi phiền cô một việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.