ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 102

– Con của ta. Dĩ nhiên là con đoán được rằng cha có câu chuyện quan

trọng muốn nói với con. Nhưng ta không nên vội vã. Con hãy làm ơn đưa ta
đến bàn thờ Chúa – ông ta vừa đề nghị Apđi vừa nhìn anh bằng cặp mắt lồi
hơi đỏ. – Cha cảm thấy là trước hết ta nên cầu nguyện cùng nhau đã.

– Cầu Chúa phù hộ cho Cha – Apđi nói. – Con sẵn sàng làm theo ý cha.

Đối với cá nhân con, cầu nguyện luôn luôn là đối khúc với những suy nghĩ
thường xuyên về Đấng Tối Cao. Con cảm thấy là ý nghĩ về Chúa Trời hiện
đại không bao giờ rời bỏ con.

– Ta không nên vội vã như vậy con ạ – cha phối hợp thận trọng lên tiếng

và đứng dậy khỏi ghế bành. Ông ta thậm chí bỏ ngoài tai câu nói táo tợn
của Apđi về Chúa Trời hiện đại và về đối khúc. Viên giáo sĩ đầy kinh
nghiệm này không muốn câu chuyện trở nên gay gắt ngay từ đầu. – Ta hãy
cầu nguyện đã. Ta phải nói với con rằng, ta càng sống lâu trên đời thì lại
càng tin chắc hơn vào thiện tâm của Chúa, vào lòng nhân từ vô hạn của
Người đối với chúng ta. Và ta lấy làm sung sướng rằng ta luôn luôn cảm
thấy như vậy lúc đắm mình trong cầu nguyện. Lòng lành của Chúa thật vô
cùng. Đấng Tối Cao quả thật yêu thương chúng ta vô hạn độ. Rất có thể,
đối với Người thì lời cầu nguyện của chúng ta chỉ là tiếng bập bẹ nông nổi,
nhưng trong đó chứa đựng sự hòa nhập khăng khít của chúng ta với Chúa.

– Thưa cha, cha nói đúng – Apđi đáp khi đã đứng ở ngưỡng cửa.

Sau đó, bởi vì anh còn non nớt và nóng nảy, anh không chịu nổi phút

ngừng mà phép lịch sự đòi hỏi trong khi chuyện trò, và anh liền tung ngay
chủ bài ra:

– Nhưng con xin mạnh dạn nhận xét rằng Chúa Trời trong khái niệm của

chúng ta là vô cùng, nhưng vì tư duy trên trái đất phát triển từ nhận thức
này đến nhận thức khác nên kết luận tự nhiên là: Chúa cũng phải có tính
phát triển. Vậy cha nghĩ sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.