ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 122

– Ở trong suy nghĩ của chúng ta và trong lời lẽ của chúng ta…

Pêtơrukha lặng im, ngẫm nghĩ những điều vừa nói. Tiếng bánh xe ầm ầm

nghe vang to hơn và rõ hơn vọng vào qua cửa toa để mở do có một vài hành
khách đi xuyên suốt toa. Pêtơrukha khép cửa lại, lắng nghe tiếng bánh xe
khẽ đi và rút cuộc nói:

– Hoá ra tớ không có ông ta, thế cậu có ông ta không, Apđiai?

– Tớ không biết, Pêtơrukha ạ. Tớ muốn nghĩ rằng tớ có, tớ muốn tớ có…

– Tức là cậu cần có ông ta à?

– Đúng thế, tớ cần như vậy.

– Ai mà hiểu được cậu – Pêtơrukha bực bội nói. Hình như có một cái gì

đó làm y tự ái – Nếu cậu cần đến Chúa thì cậu đi với chúng tớ làm quái gì?

Apđi cho rằng lúc này mà nói chuyện sâu thêm là không đúng lúc và

đúng chỗ.

– Nhưng tiền thì cũng cần chứ – anh nói với vẻ dàn hoà.

– Vậy mà cậu nói đến khiếp. Hoặc là Chúa, hoặc là tiền, giời ơi! Nhưng

chính cậu thì vẫn lao đi kiếm tiền như thường!

– Đúng thế, tạm thời thì đúng là như vậy – Apđi buộc phải thừa nhận.

Cuộc chuyện trò này lại khiến Apđi phải ngẫm nghĩ. Trước hết, anh hiểu

rõ được rằng gã Anh Cả, kẻ ẩn trong bóng tối chỉ huy chuyến đi của những
kẻ lùng tìm anasa, hết sức đa nghi, tính toán và chắc chắn là tàn ác nữa. Nếu
hắn đánh hơi thấy có chuyện gì không ổn trong khâu nào đó của chiến dịch
do y tiến hành thì nhất định hắn sẽ không dừng bước trước bất kỳ trở ngại
gì để trả thù hoặc để bảo đảm an toàn cho bản thân hắn và đồng bọn. Điều
đó hoàn toàn có thể xảy ra. Việc buôn ma tuý chính là như vậy.

Điều thứ hai mà anh hiểu được qua câu chuyện dọc đường với Pêtơrukha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.