ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 153

đẳng, nơi ai cũng có cơ may như nhau, ai cũng đứng trước nguy cơ như
nhau bị thất bại và phải chịu trách nhiệm hình sự, còn nếu may mắn thì ai
cũng sẽ được thành công như nhau… ngay ở nơi này nữa, con người cũng
mang theo, như mang theo máu thịt của mình, những luật lệ bất di bất dịch
mà một kẻ như Grisan có được một quyền lực không viết thành văn bản nào
đấy là được quyền ra lệnh, bởi vì y là chủ nơi đây.

– Vậy là cậu đề nghị nói thẳng chứ gì? – Grisan phá vỡ sự yên lặng. –

Được thôi. – Y kéo dài giọng một cách mơ hồ và sau đó bỗng dường như
sực tỉnh, ranh mãnh nói thêm – Apđiai này, có đúng là cậu bị chó sói tấn
công không?

– Đúng – Apđi xác nhận.

– Vậy cậu có cảm thấy như thế này không: số phận đã cho cậu sống để

bây giờ cậu trả lời câu hỏi của tớ – Grisan mỉm cười để lộ chiếc răng mẻ.

– Cứ cho là như thế đi.

– Vậy thì cậu đừng quanh co nữa. Cậu phải ở nguyên tại chỗ mà giải

thích cho tớ biết ngay tại đây, vào lúc này: tại sao cậu lại làm rối loạn đầu
óc các gã trai của tớ?

– Tớ muốn đính chính một điều thôi – Apđi nói.

– Đính chính gì? Còn cái quyền đính chính nào như ở nước Mỹ ấy nữa

thế?

– Tớ muốn hướng họ lên con đường chân chính, tức là mấy tiếng “làm

rối loạn đầu óc” hoàn toàn không thích hợp.

– Cậu hãy vứt bỏ chuyện ấy đi, đồng chí Apđi ạ. Chân chính và không

chân chính, về vấn đề này mỗi người đều có quan niệm riêng của mình. Cậu
hãy để yên những quan niệm vớ vẩn đó. Ở đây không phải là chỗ trổ tài
tranh luận. Tớ muốn biết ý định của cậu, cậu mưu mô gì cho cậu đấy, đức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.