ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 200

một cách đầy ý nghĩa, ông ta hiểu rằng mọi chuyện diễn ra như ông ta mong
muốn- con người tội nghiệp kia đang dần tiến gần đến giới hạn cuối cùng.
Tuy nhiên, ngay cả lần này nữa, ông ta cũng quyết định không xử sự thẳng
tay – chẳng cần thế thì sự việc vẫn phát triển theo chiều hướng cần thiết.

– Thế nào? Như ta thấy thì câu chuyện chấm dứt rồi thì phải, – Pônti

Pilát vừa đi vừa nói – Ngươi đổi ý rồi chứ?

– Không.

– Vô ích thôi! Ngươi suy nghĩ thêm nữa đi!

– Không, – Giêsu lắc đầu. – Cái gì phải xảy ra thì cứ để cho nó xảy ra.

– Vô ích thôi! – Pônti Pilát nhắc lại mặc dù bằng một giọng không tự tin

lắm nhưng trong thâm tâm thì ông ta rùng mình, – ông ta bị xáo động trước
thái độ kiên quyết của Giêsu. Đồng thời ông ta cũng không muốn Giêsu tự
phủ định mình và bắt đầu van xin để thoát khỏi cái chết. Và Giêsu cũng
hiểu cả.

– Ngài đừng buồn phiền làm gì, – anh dịu dàng mỉm cười, – tôi tin

những lời lẽ của ngài là thật lòng! Tôi hiểu ngài. Tôi cũng muốn sống lắm
chứ, chỉ khi đứng ở ngưỡng cửa cái chết, con người mới hiểu cuộc sống quý
giá như thế nào với mình. Và tôi cảm thấy thương Mẹ tôi, tôi yêu quý Mẹ
tôi biết bao, tôi yêu quý Mẹ tôi từ thuở nhỏ, tuy tôi không nói ra như vậy.
Nhưng thưa ngài phó vương La Mã, dù chuyện gì xảy ra chăng nữa thì ngài
hãy nhớ kỹ điều này: giả dụ như ngài có thể cứu vớt được một tâm hồn thôi
thì như vậy cũng đã phải cảm ơn ngài nhiều lắm rồi, vậy mà tôi lại có nghĩa
vụ cứu vớt nhiều người, thậm chí cả những người ra đời sau chúng ta nữa.

– Cứu vớt ư? Ngay cả khi ngươi không còn trên đời này nữa ư?

– Đúng thế, ngay cả khi tôi không ở giữa mọi người nữa.

– Ngươi hãy tự trách mình đi, chúng ta sẽ không trở lại câu chuyện này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.