ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 238

Người lái xe bước xuống giúp Apđi leo lên xe.

– Anh lại đây. Tôi sẽ đỡ anh, bisara. Anh cứ lên đi, đừng sợ: trên ấy là

lông thú đấy. Tôi chở từ nông trường đi giao nộp, anh sẽ được ngồi thật ấm.
Chỉ có điều là chớ hút thuốc.

– Nói chung tôi không hút thuốc đâu, anh cứ yên tâm, – Apđi hết sức

nghiêm trang đoan chắc với người lái xe. – Suốt đêm qua tôi dầm mưa, ướt
sũng hết, ở đây tôi sẽ được sưởi ấm, sẽ bình thường trở lại…

– Được được..! Tôi chỉ nói như vậy thôi mà. Anh cứ nghỉ ngơi đi, bisara.

Người phụ nữ từ cabin nhìn ra, nói gì đó với người lái.

– Cô ấy hỏi là anh có đói không? – Người lái xe mỉm cười giải thích.

– Tôi đói lắm! – Apđi thành thật thú nhận. – Xin cảm ơn. Nếu anh chị có

thức ăn gì đó thì cho tôi xin, tôi sẽ rất biết ơn.

Apđi có cảm giác rằng chai sữa cừu chua và chiếc bánh mì thơm vừa

mới ra lò là do Thượng Đế ban cho anh để bù đắp lại những nỗi khổ đau
đêm qua. Ăn xong, Apđi ngủ một giấc say sưa trên lớp đệm lông cừu sực
nức mùi mỡ và mùi mồ hôi. Trong lúc ấy, chiếc xe lăn bánh trên thảo
nguyên vẫn còn giữ được không khí tươi mát sau trận mưa rào ban đêm.
Đoạn đường này rất có lợi cho Apđi – anh cảm thấy như được bình phục
sau khi ốm…

Anh thức giấc lúc chiếc xe dừng lại.

– Đến nơi rồi. Anh cần đi đâu nào? – người lái xe hỏi. Ông đã bước ra

khỏi cabin, đứng cạnh thành xe phía sau và nhìn vào hòm xe. – Anh bạn,
anh còn sống đấy chứ?

– Vâng, còn sống! Xin cảm ơn anh – Apđi đáp lại. – Chúng ta đã đến ga

Gianpắc-Xax rồi cơ à?

– Đến rồi, bây giờ chúng tôi phải đến kho nguyên liệu sống đây, còn anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.