ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 239

cần đi đâu?

– Tôi phải đến nhà ga. Một lần nữa cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong lúc

hoạn nạn. Rất cảm ơn cả vợ anh nữa. Tôi không đủ lời lẽ để cảm ơn anh
chị.

Khi từ hòm xe leo xuống với sự giúp đỡ của người lái xe, Apđi rên rỉ vì

đau đớn.

– Sức khoẻ anh gay lắm, bisara. Anh phải đến bệnh viện mới được –

Người lái xe khuyên anh. – Anh cần có gậy chống thì sẽ dễ đi hơn đấy.

Apđi phải mất trọn nửa giờ mới lần được đến nhà ga. Cũng may là dọc

đường anh kiếm được một mảnh ván, anh kẹp nó vào nách như chống nạng,
do đó anh bước khập khiễng dễ dàng hơn.

Trong khi ấy, bên trên các nhánh đường sắt, bên trên những kết cấu các

cầu cạn, các đèn chiếu và cần cẩu, bên trên những đoàn tàu chạy qua và
chuyển bánh, bên trên bãi trống cạnh nhà ga, hay nói chính xác hơn, bên
trên toàn bộ thị trấn cạnh nhà ga giữa thảo nguyên, đâu đâu cũng vang vang
những mệnh lệnh phát qua hệ thống loa nội bộ, đâu đâu cũng vang lên tiếng
còi tàu và thỉnh thoảng trạm phát thanh lại thông báo về giờ đi và đến của
các chuyến tàu khách. Sau khi đã ở một thời gian tại những nơi xa xôi hẻo
lánh, Apđi lập tức cảm thấy không khí sôi nổi của cuộc sống. Khắp xung
quanh là những con người lo lắng vội vã chạy tới chạy lui – không phải vô
cớ mà Gianpắc-Xax được coi là một trong những ga đầu mối lớn nhất của
Turkextan.

Giờ đây Apđi phải quyết định xem ra đi bằng cách nào, đi chuyến tàu

nào và nói chung làm thế nào sống tiếp được nếu trong túi anh chỉ vẻn vẹn
có ba mươi nhăm rúp để chi cho mọi thứ. Mà giá vé toa nằm chỉ đến
Mátxcơva thôi – với điều kiện là còn vé – đã là ba chục rúp rồi. Vậy sống
bằng gì được? Xử sự thế nào đây với bên chân đau, với các vết xây xát và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.