ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 241

Apđi trùng trình lấy trong túi ra một cục giấy nhão méo mó mà trước đây

là chứng minh thư của anh.

– Đây, – anh đưa cho người công an. – Đây là chứng minh thư của tôi.

– Chứng minh thư gì cái thứ này! – người công an khinh bỉ nhìn Apđi. –

Anh định đánh lừa tôi chắc? Đây mà là chứng minh thư? Anh hãy giữ lấy
và đi về đồn với tôi. Ở đây chúng tôi sẽ tìm hiểu xem anh là ai?

– Nhưng mà tôi, thưa đồng chí trung uý… – Apđi ngập ngừng nói, anh

cảm thấy xấu hổ cho bộ dạng của mình, cho mảnh ván dùng làm nạng
chống của mình và trước đám người vô công rỗi nghề ngẫu nhiên đang mau
chóng vây quanh, – đồng chí hiểu không, tôi là phóng viên báo.

– Hạng anh thì phóng viên gì! – người công an phẫn nộ cái gã bị bắt giữ

này nói dối thật công nhiên và trắng trợn. – Thôi đi đi anh chàng phóng
viên!

Đám đông vô công rỗi nghề đứng xung quanh thích thú cười phá lên một

cách độc địa.

– Gớm chửa, dám mạo nhận là phóng viên kia đấy!

– Này, sao anh bạn không tự xưng là bộ trưởng ngoại giao nhỉ?

Apđi khập khiễng bước theo người trung uý dễ nổi nóng qua phòng đợi.

Bây giờ tất cả những ai gặp anh trên đường đi đều ngoái lại nhìn, thì thầm
với nhau và cười diễu cợt. Khi họ đi qua một gia đình đang ngồi với đồ đạc
trên một chiếc ghế dài lớn bằng gỗ, Apđi loáng thoáng nghe thấy những
mẩu nói chuyện rời rạc.

Cô bé: Mẹ, Mẹ nhìn kìa, ai đấy hả mẹ?

Người phụ nữ: Con ạ, nó đi ăn cướp đấy. Con thấy không, nó bị chú

công an bắt rồi.

Giọng đàn ông: Ăn cướp gì cái ngữ ấy. Ăn cắp vặt, trộm vặt là cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.