ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 271

tẩy sạch cái ác và ăn năn hối lỗi. Trong cơn điên cuồng của mình, anh thật
vô lý và buồn cười, anh gào thét lồng lộn, hệt như linh cảm thấy ngày tận
thế – anh có cảm giác là mọi thứ đều sắp tan biến mất, đều sắp bị lật nhào
xuống vực thẳm rực lửa…

Anh muốn cải hoá những kẻ đến đây chỉ để kiếm bẩm tiền và hướng họ

về với Chúa… Anh muốn chặn lại guồng máy huỷ diệt khổng lồ đang
hoành hành trên các khoảng không mênh mông của đồng cỏ Môiuncumư –
muốn chặn lại cái sức mạnh cơ giới hoá tàn phá hết thảy này… Anh muốn
khắc phục những thứ không thể khắc phục nổi…

Khi ấy, theo lời khuyên của Misas, chúng lấy dây thừng trói chặt anh lại

rồi vứt thẳng lên đống thịt xaigắc trên hòm xe.

– Đù mẹ, cứ việc nằm trên ấy mà nghỉ. Hãy gửi mùi xaigắc đi! – Misas

hét lên với anh, giọng khàn khàn vì quá gắng sức. – Hãy gọi Chúa của mày
đi! Có lẽ ông ta sẽ nghe thấy tiếng mày và sẽ hạ giới đấy…

Đêm đến, trăng đã mọc bên trên đồng cỏ Môiuncumư, nơi đang diễn ra

cuộc săn đuổi đẫm máu, nơi tất cả các sinh vật, ngay cả lũ sói nữa, đều
trông thấy tận mắt sự đổ vỡ của thế giới… Nhưng những kẻ gây ra sự đổ vỡ
ấy, trừ Apđi là người không may lại có mặt hôm đó trên đồng cỏ
Môiuncumư, tất cả đều hân hoan đắc thắng…

Chính vì thế mà chúng chuẩn bị xử tội anh…

Sau khi lôi Apđi từ trên xe xuống, Misas và Kêpa kéo lê anh đến chỗ gã

Đại Huynh và buộc anh phải quỳ trước mặt gã. Gã ngồi trên một chiếc hòm
rỗng, phanh phạt chiếc áo mưa phồng lên sang hai bên, giang rộng đôi chân
đi ủng vải bạt. Ánh đèn gầm xe chiếu sáng gã khiến gã có vẻ to lớn, cau có
một cách thiếu tự nhiên và dữ tợn cực độ. Bên cạnh, gần đống lửa nhỏ vẫn
sực nức mùi chả thịt xaigắc tươi cháy xém, là Hămlet-Gankin và Thổ Dân-
Uducbai đang đứng co ro. Hai gã này đã say khướt và do đó, trong khi chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.