ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 305

người chủ của chúng phẫn nộ.

– Xông ra đi! Săn đi! Không phải chó săn sói nữa mà là đồ đớp phân

hết! – một người nào đó thúc lũ chó bằng một giọng khàn khàn. – Xông lên
đi! Actas, Giôbar, Giaixan, Barpalan! Xông lên đi! Săn đi! Chà, chúng mày
cụp đuôi lại, chúng mày sợ quần nhau với chó sói chứ gì?

– Sức chó chỉ đến thế thôi – một giọng khác phản bác lại. – Việc gì cậu

phải nổi khùng lên thế? Chúng có thể cặp chặt ủng lôi người đang cưỡi
ngựa xuống, nhưng với chó sói thì chúng không thắng nổi đâu! Cậu muốn
gì vậy? Không một con chó nào lại dám săn chó sói hết. Để mặc chúng,
mặc cho chúng sủa!

Nhưng Badarbai không nhớ ra ngay, hoàn toàn không nhớ ra được ngay

là tại sao anh ta lại bị chó sói rượt theo. Mãi đến khi chàng trai được lệnh
chăm sóc cho con ngựa của anh ta bỗng hỏi: “Bác Badarbai này, trong túi
kurgiun của bác có cái gì thế? Một vật gì động đậy thì phải”, mãi đến lúc đó
anh ta mới sực nhớ ra.

– Trong túi kurgiun ấy ư? À, sói con đấy mà! Quỷ tha ma bắt chúng đi,

bốn con mới đẻ ấy! Tôi bắt chúng ngay trong hang sói ở Basat. Chính vì thế
mà lũ sói đuổi theo tôi đấy.

– Thế kia à! Tuyệt quá nhỉ! Bắt thế mới là bắt chứ! Bắt ngay trong hang

sói à? May mà chạy thoát đấy…

– Chúng có bị chết trong túi không? Có bị ngạt hay bị chết bẹp lúc ngựa

phi không?

– Chết thế nào được! Chúng có phải mơ khô đâu? Chúng dai sức như

chó ấy.

– Ta hãy ngó xem sao? Trông chúng thế nào đấy?

Rút cuộc, chiếc túi kurgiun đựng ổ sói con đã được tháo khỏi yên ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.