ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 309

rất niềm nở, tuy chị không ngờ nghệch gì. Không, chị không hề ngờ nghệch
một chút nào, chị biết là chồng chị với Badarbai không chịu nổi nhau,
nhưng chị không để lộ ra, chị niềm nở đón tiếp anh ta, chị lo lắng, chị thông
cảm với anh ta.

– Anh là chỗ hàng xóm, láng giềng của chúng tôi – chị bảo anh ta. – Mời

anh vào đây, mời anh ngồi xuống chỗ thảm này. Ôi, thật khủng khiếp quá,
chưa bao giờ lại có chuyện chó sói bám sát sau lưng như thế đấy. Đúng là
nhờ ơn Chúa và các đấng tổ tiên Arbắc nên anh mới được tai qua nạn khỏi
đấy. Vậy mà chồng tôi lại không có nhà, lại có cuộc họp gì đấy ở huyện,
chắc hẳn là cũng sắp về thôi, người ta hứa là sẽ lấy xe của giám đốc đưa
anh ấy về. Mời anh ngồi, anh ngồi xuống đi, sau sự việc như thế thì phải
uống trà mới được. Anh chờ cho một chút, tôi sẽ đem món nóng lên cho
anh.

Tuy rơi vào tình trạng khó xử như vậy nhưng Badarbai vẫn quyết định

thử chị chủ nhà, xem chị có thành thật với anh ta là khách không mời mà
đến không. Hơn nữa, anh ta rất thèm rượu, anh ta muốn hồi sức sau tai hoạ
vừa trải qua, anh ta liền tỏ ra táo tợn hơn.

– Chỉ đàn bà mới uống trà thôi – anh ta nói thẳng. – Xin lỗi chị, nhưng

chẳng lẽ lại không có thứ gì mạnh hơn trong nhà của anh Bôxton giàu sụ ư?
Tiếng tăm của anh ấy vang xa lắm kia mà!

Badarbai xấu tính như vậy đấy: cho dù anh ta không định uống rượu

chăng nữa, anh ta vẫn hài lòng thấy sắc mặt của chị vợ Bôxton lập tức thay
đổi hẳn. Chị không ưa thái độ thẳng thừng của Badarbai. Mà việc gì phải e
ngại kia chứ – anh ta có phải vua quan gì đâu mà chỉ là dân chăn cừu của
nông trường như vợ chồng chị thôi.

– Anh tha lỗi cho – chị cau mày đáp, – anh thừa biết là anh Bôxton nhà

tôi chẳng ưa gì cái thứ đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.