ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 310

– Tôi biết, tôi biết: anh Bôxton của chị là người không uống rượu! –

Badarbai khinh khỉnh ngắt lời chị, – tôi tiện miệng thì nói vậy thôi. Chị cho
uống trà là tốt lắm rồi, xin cảm ơn chị. Tôi cứ tưởng là tuy anh ấy không
uống rượu nhưng nhà vẫn có khách khứa chứ…

– Vâng, nhất định là thế rồi – chị Guliumcan bối rối và nhìn Rưxcun

đang ngồi cạnh Badarbai, – bên đầu gối anh ta là chiếc túi thồ bất hạnh
đựng lũ sói con.

Rưxcun đã định nhỏm dậy đi lấy rượu, nhưng đúng lúc đó trên ngưỡng

cửa xuất hiện người giúp việc thứ hai của Bôxton là Marat, một sinh viên
học đại học sư phạm dở dang, một gã trai tháo vát đã từng ngang dọc khắp
tỉnh và bây giờ đã trở nên chính chắn hơn, yên ổn làm ăn ở chỗ Bôxton.

– Marat này – Rưxcun bảo anh ta, – cậu có giấu đâu đó một chai đấy. Tớ

biết mà, đừng sợ, nếu xảy ra chuyện gì thì tớ sẽ chịu trách nhiệm trước
Bôxton cho. Đem chai rượu của cậu mau mau ra đây, ta sẽ uống mừng
thành công của Badarbai.

– Uống mừng ư? Thế thì tớ sẽ đem ra trong nháy mắt! – Marat thích thú

cười vang.

Sau nửa cốc rượu đầu tiên xua tan nỗi bực dọc, cơn sợ hãi của Badarbai

qua đi và nhường chỗ cho thái độ tự tin suồng sã quen thuộc. Anh ta nằm
dài ra trên thảm như ở nhà mình, kể lại những gì đã xảy ra và xảy ra như thế
nào, sau đó cho mọi người xem lũ sói con. Anh ta mở cả hai bên túi của
chiếc kurgiun, lấy lũ sói con ra và lúc đó chính anh ta cũng lần đầu tiên
ngắm nhìn chúng một cách kỹ lưỡng. Lúc đầu, lũ sói con tỏ ra uể oải, gần
như không phản ứng lại gì hết, lúc nào cũng cố lẩn tránh đi như tìm sự bảo
vệ, nhưng rồi chúng đâm tươi tỉnh, ấm người lên, chúng bò lổm ngổm trên
tấm dạ trải sàn, kêu ư ử, vừa rúc mõm vào mọi người vừa nhìn bằng những
cặp mắt ngơ ngác, đờ đẫn. Chúng tìm mẹ chúng, tìm vú mẹ chúng. Chị chủ
nhà thương xót lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.