ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 316

quá phải không? “Vậy phải làm thế nào bây giờ ạ?” – tay biên tập viên hỏi.
Vị quan chức kia liền ra lệnh: “Bảo cái anh chàng lao động tiên tiến ấy đổi
tên đi”.

– Gượm đã – Badarbai ngắt lời. – Thế ở Mỹ cũng có Bôxton bên đó à?

– Làm gì có – Marát thích thú đáp. – Bôxton là một thành phố của Mỹ,

là một trong những thành phố chính, có lẽ chỉ kém Niu Oóc chút xíu thôi.
Còn ở vùng chúng ta thì Bôxton là áo lông xám. Bôx là xám, tôn là áo lông.
Bây giờ thì rõ rồi chứ?

– Quỷ tha ma bắt cậu đi! Nhưng cũng đúng đấy chứ! – Badarbai đồng ý,

nhưng anh ta tiếc rằng tất cả những chuyện đó chẳng đáng giá một xu và do
đó chẳng có thể gây hại gì cho Bôxton cả. – Đúng thế thật, Bôxton đúng là
áo lông xám thật….

Vào giờ đó, màn đêm đầy sao đã phủ lên mọi vật. Cả núi non, cả bầu

trời, cả khoảng hồ phía xa, vòm lưng vồng lên mạnh mẽ của nó chỉ hiện lên
mờ mờ trong bóng tối. Ba người cưỡi ngựa vừa bông đùa vừa đi về phía
Taman và không hề ngờ rằng vào đêm đó những số phận nặng nề đã buộc
lại với nhau bằng một nút buộc chắc chắn, không tài nào gỡ nổi… Giọng
nói của họ và tiếng vó ngựa gõ lên đá vọng lại mỗi lúc một khẽ dần, mơ hồ
dần…. Còn lại phía sau là tiếng máy nổ của Bôxton trong bóng tối bao phủ
miền núi non này. Làn ánh sáng phát ra giật lấy một khoảnh tròn nhỏ xung
quanh cơ ngơi của người chăn cừu và mảnh sân phía trước.

Trong khi ấy, lũ sói đang ẩn nấp đâu đó quanh đây…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.