ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 325

hãi.

Còn lũ sói cứ hú mãi. Cứ có cảm giác là chúng quanh quẩn đâu đó gần

đây, di chuyển từ chỗ nọ sang chỗ kia, lang thang vơ vẩn khắp xung quanh.
Đáp lại chúng, đàn chó giận dữ rít lên sủa vang, nhưng không dám vượt quá
phạm vi sân nhà. Đột nhiên, vang lên một phát súng inh tai nhức óc rồi tiếp
đến một phát súng nữa. Guliumcan hiểu rằng Bôxton và người gác đêm
Kuđurmát đã nổ súng để doạ sói.

Sau đó, tất cả đều lặng đi. Đàn chó im bặt. Cả lũ sói cũng im bặt. “May

quá, nếu không, đến xảy ra tai hoạ mất!” – chị nhẹ nhõm thầm nghĩ. Nhưng
chị vẫn thấy xao xuyến trong lòng. Chị bế bé Kengies đang ngủ đến chiếc
giường to và đặt bé nằm giữa hai bố mẹ. Đúng lúc đó Bôxton trở về.

– Đang ngủ yên lành thì bị dựng dậy! Quỷ tha ma bắt tất cả lũ chúng đi!

– anh bực tức càu nhàu. Chắc hẳn, anh muốn nói đến cả lũ sói lẫn đàn chó
và tất cả những gì liên quan đến chúng. – Cái gã Badarbai ấy thật khốn
kiếp! Đúng là đồ khốn kiếp! – anh vừa nguyền rủa vừa nằm lại vào giường.

Guliumcan để chồng được yên. Chị không hỏi han gì thêm nữa. Lũ sói

đã quấy nhiễu anh nhiều rồi, không cho anh được ngủ bình thường rồi. Mà
sáng sớm mai anh đã phải có mặt ngoài trại súc vật. Anh không thuộc loại
những người chăn cừu tự cho phép mình dậy muộn.

Chị cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng khi thấy chồng đã yên tâm lại, thấy

anh sung sướng ôm chặt lấy con và thầm thì âu yếm với con. Bôxton rất yêu
quý bé Kengies của anh, chính vì thế mà anh còn gọi nó là Kengiêbếch, tức
là ‘tiểu bếch’, một loại tiểu công tước trong bộ tộc. Từ xưa đến nay, những
người chăn súc vật luôn luôn mơ ước trở thành công tước, nhưng sự trớ trêu
của số phận là ở chỗ từ xưa đến nay những người chăn súc vật bao giờ cũng
vẫn là người chăn súc vật. Theo ý nghĩ này thì Bôxton không phải là ngoại
lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.