ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 352

quá non, mà đi vào núi thì nên sử dụng con ngựa nào chạy chậm vì không
thể phi nước kiệu leo lên đồi được. Ernadar cũng cưỡi con ngựa vào loại
tốt. Vào mùa đó, cả hai con ngựa đều béo mập và chạy nhanh. Mỗi người
đều chở theo một túi kurgiun lúa kiều mạch để đề phòng phải ngủ đêm
trong tuyết. Họ còn đem theo cả áo khoác lông cừu nữa cũng nhằm phòng
xa như vậy.

Có khi đi đường thấy vui vẻ, đặc biệt là nếu chọn được người cùng đi

tâm đầu ý hợp và hai bên ung dung chuyện trò với nhau một cách giản dị,
mộc mạc. Mà ngày hôm đó thì tiết trời quang đãng hiếm thấy. Phía trước
sừng sững những rặng núi phủ tuyết, chạy trùng trùng điệp điệp, rặng tiếp
theo bao giờ cũng hùng vĩ hơn và dày đặc tuyết hơn. Còn nếu ngoái nhìn lại
thì phía sau, dưới vùng đất thấp, là hồ Ixức-Cun rộng mênh mông. Nước hồ
xanh thẳm và phẳng lặng như một tấm gương mờ khiến họ luôn luôn muốn
quay đầu lại nhìn.

– Chà, giá như đem được một chút sắc xanh kia trong túi kurgiun thì hay

quá – Ernadar nói đùa.

– Thế thì lấy gì cho ngựa ăn! Chẳng lẽ lại thay lúa kiều mạch bằng sắc

xanh hay sao? – Bôxton đáp lại một cách hợp lý.

Và cả hai cười vang. Ít khi họ được thoát khỏi những công việc hàng

ngày nặng nhọc của người chăn cừu hiện nay. Mặc dù lúc này là họ đang đi
là để thăm dò việc lùa súc vật qua đèo và phía trước họ là những việc còn
khó khăn hơn và gian nan hơn, nhưng họ vẫn cảm thấy khoan khoái. Cả con
đường của tổ tiên họ cũng tạm thời còn bao dung đối với họ. Ernadar cảm
thấy phơi phới trong lòng – dù sao thì ý đồ của anh cũng đã bắt đầu biến
thành hiện thực. Từ hồi chiến tranh đến nay đã bốn mươi năm, suốt trong
thời gian đó không một ai vượt qua ngọn đèo này, vậy mà anh với Bôxton
đã dám thực hiện chuyến đi mạo hiểm ấy.

Tiện thể nói thêm là Ernadar rất thích bàn luận, hỏi han. Dáng người anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.