ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 418

Bôxton mê mụ vì đau khổ, không nghe thấy gì hết. Nhưng đột nhiên,

vang động như tiếng thác nước đổ ầm ầm, những âm thanh của thế giới hiện
thực ập xuống đầu anh và anh chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ngước mắt lên
trời, anh thét to bằng một giọng khủng khiếp:

– Vì lẽ gì, vì lẽ gì mà người trừng phạt ta?

Về đến nhà, anh đặt xác bé Kengies vào chiếc giường nhỏ của bé đã

được chuẩn bị xong xuôi để đưa lên xe. Và đúng lúc đó, Guliumcan ngã vật
xuống đầu giường, gào rú lên như con sói cái Acbara đêm đêm vẫn gào
rú… Axưngun cũng sụp xuống bên cạnh chị…

Còn Bôxton thì xách súng bước ra khỏi nhà, anh lắp thêm một băng đạn

vào ổ và đút vào túi một băng đạn khác, hệt như chuẩn bị đi chiến đấu. Rồi
anh quẳng hộ yên lên lưng con Đônkuliuc, nhảy phắt lên mình ngựa và
phóng đi, không nói một lời nào với vợ cũng như với chị láng giềng
Axưngun.

Khi đã cách trại cừu một quãng, anh để mặc cho con Đônkuliuc chạy, và

con ngựa vàng óng phi vùn vụt, đưa anh theo con đường mà hồi cuối đông
anh đã dẫn anh đến trại trú đông Taman.

Kẻ anh muốn bắt gặp và nhất định anh phải tìm ra bằng được, dù có ở

trong lòng đất chăng nữa, hiện đang tại nhà hắn…

Hôm đó, trong trang trại của Badarbai cũng đang chất đồ đạc lên xe để

gửi đến bãi chăn thả mùa hè. Mọi người đều tất bật công việc nên không ai
nhận thấy Bôxton xuất hiện lúc nào bên ngoài chuồng cừu, anh xuống ngựa
và gỡ súng khỏi vai ra sao, anh nạp đạn, lên đạn rồi lại khoác súng lên vai
như thế nào.

Mọi người chỉ nhận thấy anh khi anh đã đến gần chỗ chất đồ đạc lên xe.

Badarbai nhảy từ xe xuống, ngạc nhiên chằm chằm nhìn anh.

– Mày cần gì? – gã vừa hỏi Bôxton vừa gãi gãi gáy và chăm chú nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.