ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 224

“Binh” một tiếng vang lên! Hồ Côn đang tiến bước bị chưởng lực đánh

hất lại xuýt té nhào, gã loạng choạng lùi mấy bước mới đứng vững.

Lão áo đoạn bật tiếng cười đanh ác phóng chưởng chém Chương Đại.
Hồ Côn và Giác Hải thần tăng muốn xổ lại cứu cũng không kịp nữa, liền

giương mắt lên nhìn Chương Đại để mặc cho lão áo đoạn hạ sát.

Lão áo đoạn chưa đánh chưởng xuống bỗng nghe có tiếng “rắc rắc” vang

lên ở trong khu rừng mé tả. Những tiếng này phát ra do những cành cây bị
bẻ gẫy rớt xuống.

Một bóng trắng lướt mau ra, chớp mắt đã đến trước tòa cổ bảo. Tốc độ

của người này trên đời hiếm có kẻ bì kịp. Đến tay cao thủ tuyệt đỉnh như
Giác Hải thần tăng cũng chỉ nhìn thấy như một tia chớp nhoáng.

Bóng trắng kia xông thẳng vào trong trường. Mọi người hoa mắt lên chỉ

thấy làn trắng mờ mịt xẹt qua rồi dừng lại.

Địch Nhất Phi đứng ngoài la lên:
- Yên bảo chúa hãy coi chừng người này...
Gã chưa dứt lời bỗng nghe tiếng “sầm” rùng rợn. Cát đá bắn tứ tung. Khí

thế mãnh liệt khiến cho bao nhiêu tay cao thủ đều biến sắc.

Lúc cát đá lắng xuống thì lão áo đoạn đã vọt ra xa ngoài ba trượng. Lão

thở phào một cái.

Chương Đại đứng ngây người như tượng gỗ, vẻ mặt bâng khuâng chẳng

hiểu chi hết. Hồ Côn cũng đứng trơ như phỗng một lúc rồi lớn tiếng hỏi:

- Nhị ca! Nhị ca có việc gì không?
Chương Đại mơ màng lắc đầu đáp:
- Không... không sao cả...
Hiển nhiên y chẳng hiểu vì lẽ gì mà thoát khỏi một cơn đại nạn. Đằng

sau y cách không đầy một trượng một người đầu quấn vải trắng đã đứng đó.

Người kia mình mặc áo bạch bào, đầu quấn khăn trắng, ánh dương quang

chiếu vào coi như một người tuyết, chỉ để lộ cặp mắt lạnh lùng sáng như
điện.

Lão áo đoạn cặp mắt láo liên, cất giọng trầm trầm nói:
- Hay lắm! Ngươi đã lộ diện cùng lão phu chính thức xung đột rồi...
Người mặc bạch bào chỉ cười khẩy chứ không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.