ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 470

Quần hào thấy Yên Định Viễn giữ được công phu trấn tĩnh, không để

ngoại vật làm dao động, nên trong lòng đều kính phục lão vô cùng. Ai cũng
tự biết nếu dịch địa vị mình ở vào tình trạng này thì không trầm tĩnh được
đến thế. Đây cũng là một điểm Yên Định Viễn tỏ ra hơn người.

Hương Xuyên Thánh Nữ mỉm cười nói:
- Chắc Yên bảo chúa sợ tiện thiếp đã bày cạm bẫy trong rừng rậm. Nếu

các hạ có điều úy kỵ thì tiện thiếp cũng không miễn cưỡng đẩy các hạ vào
con đường khó xử.

Yên Định Viễn không chịu nổi lời nói khích, liền cười nửa miệng đáp:
- Thánh Nữ đã nói vậy, lão phu đành theo gót Thánh Nữ vào rừng một

phen để nghe lời dạy bảo cũng không sao.

Hương Xuyên Thánh Nữ cất bước tiến về phía trước. Yên Định Viễn

theo sau, chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã mất hút vào trong khu rừng
rậm.

Triệu Tử Nguyên cảm thấy một mối xúc động rất cổ quái. Chàng nhìn

Yên Lăng Thanh nói:

- Cô nương hãy chờ một chút. Tại hạ muốn đi theo coi một chút rồi trở

về ngay.

Yên Lăng Thanh chưa kịp hỏi vì duyên cớ gì thì Triệu Tử Nguyên đã rảo

bước đi luôn.

Trên đường đột nhiên bóng người vọt ra. Nhâm Hắc Quỳ và Lục Xuyên

Bình đã ngăn chận lối đi của Triệu Tử Nguyên. Lục Xuyên Bình cất tiếng
lạnh lùng:

- Ngươi định làm gì thế?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ muốn theo họ vào rừng coi. Sao hai vị lại cản đường?
Nhâm Hắc Quỳ lạnh lùng:
- Ngươi nói vậy để gạt con nít thì được, còn bọn ta đây là những tay lão

luyện giang hồ thì đừng giở trò.

Hắn chưa dứt lời, Đào Hoa Nương Tử đứng bên xen vào:
- Cứ để cho gã đi.
Nhâm Hắc Quỳ ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.